Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Quân Nam Phẫn Nữ Trang

Chương 125

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Chiêu Doanh nhận ra suy nghĩ này, trong lòng nàng đã có đáp án quá rõ ràng.

Chiêu Doanh xoay người xuống giường, vội vàng khoác thêm áo chạy ra ngoài, nhưng vừa mở cửa chạy xuống bậc thang, nàng đã nhìn thấy người đứng trong sân.

Hắn chắp tay ra phía sau, ngẩng đầu lên nhìn trăng, ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống khắp người hắn, nhưng vẻ mặt hắn còn cô độc hơn ánh trăng này vài phần.

Chiêu Doanh cảm thấy tim mình như bị chèn ép nặng nề, đột nhiên nàng cảm thấy đau lòng.

Đoạn Lăng nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại nhìn, sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt ngày càng bình tĩnh, trên khóe miệng còn hiện ra một chút ý cười.

Chiêu Doanh chậm rãi đi đến đứng yên trước mặt Đoạn Lăng, Đoạn Lăng đưa tay lên muốn chạm vào mặt Chiêu Doanh, nhưng gần chạm đến thì hắn dừng lại.

“Ta nghĩ là ta bị ngốc rồi, cho nên mới thấy muội xuất hiện trước mặt ta.” Đoạn Lăng nhắm mắt chậm rãi thở dài, hắn chậm rãi bỏ tay xuống, nhưng đột nhiên cảm thấy mu bàn tay của mình bị nắm chặt.

"A huynh, muội không phải giả, muội đang đứng ở trước mặt huynh.”

Cùng lúc đó, nhiệt độ truyền đến, giọng nói của nàng cũng vang lên bên tai hắn, Đoạn Lăng bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Chiêu Doanh một cách khó tin.

Chiêu Doanh nắm chặt mu bàn tay Đoạn Lăng, để lòng bàn tay hắn chạm vào mặt mình: “A huynh, huynh nói thích muội, muội còn chưa trả lời huynh, huynh có muốn biết đáp án không?"

“Muốn!” Ánh mắt Đoạn Lăng dừng ở trên người Chiêu Doanh.

Chiêu Doanh cười gian xảo, nàng nhảy dựng lên ôm cổ Đoạn Lăng: “Muội không nói cho huynh biết!” Rõ ràng là không nói, nhưng hành động của nàng đã trả lời hắn rồi.

Giống như những cuộc trò chuyện quen thuộc, trước kia là hắn trêu nàng, hiện tại lại là nàng trêu hắn.

Đoạn Lăng giơ tay ôm chặt lấy Chiêu Doanh, vùi đầu vào cổ Chiêu Doanh, không nhịn được gọi tên nàng.

“A Doanh.”

“Dạ.”

“A Doanh.”

“Dạ.”

“A Doanh, ta thích nàng.”

Một lúc sau, một giọng nói trầm thấp vang lên:

“Vâng, muội cũng thích huynh.”

...

Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đã thổ lộ tâm ý, những ngày sau đó dường như không có gì khác biệt, nhưng họ dường như rất khác nhau.

Cách họ hòa hợp với nhau vẫn như xưa, nhưng mỗi lần chạm mắt, cảm xúc trong lòng lại hoàn toàn khác trước.

Chiêu Doanh và Đoạn Lăng tạm thời không hề nói với những người xung quanh về chuyện này, những người xung quanh từ lâu đã quen với cách họ hòa thuận với nhau, nên cũng không nhìn ra gì.

Có lẽ vì có Đoạn Lăng và Tằng Hi trấn an, Chiêu Doanh không còn chống cự việc chuyển đến phủ trưởng công chúa, dưới sự thúc giục của Hoàng đế và Lý Trình Tư, nàng đã chọn một ngày hoàng đạo vào giữa tháng 9, dọn từ Đoạn phủ ra, tới phủ Trường An trưởng công chúa. Tằng Hi theo lời hứa hẹn, cùng Chiêu Doanh dọn qua.

Mọi thứ trong phủ trưởng công chúa đều đã được an bài thỏa đáng.

Các cung nhân hầu hạ trong phủ đều do Tiều Thân đích thân tuyển chọn, họ đều là thân gia trong sạch, không nơi nương tựa. Các hộ vệ trong phủ do Hoàng đế đích thân chọn 500 người, bổng lộc của những hộ vệ này Hoàng đế vẫn như cũ, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hoàng đế và Chiêu Doanh.

Hoàng đế biết Chiêu Doanh thích ăn, nên đã đặc biệt chọn ra ba ngự trù ở Ngự Thiện Phòng cho Chiêu Doanh, bọn họ một người am hiểu các món ăn trong kinh, một người am hiểu về món ăn Du Châu, người còn lại là bạch án đại sư. Nếu Chiêu Doanh muốn, ba vị sư phó này có thể làm cho Chiêu Doanh trong vòng một tháng ăn những món ăn không trùng nhau.

Loạt an bài này, có thể tỏ rõ sự sủng ái của Hoàng đế dành cho Chiêu Doanh, thậm chí còn tốt hơn cả bốn vị hoàng tử và hai vị công chúa. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người trong kinh thành lại tiếp tục dừng trên người Chiêu Doanh.

Nhưng Chiêu Doanh không thích phiền phức rườm rà, vì vậy nàng tiến cung cảm tạ Hoàng đế, sau đó liền không ra khỏi phủ. Vào ngày tân gia, không làm yến tiệc, chỉ có một số người thân cận được mời đến phủ công chúa dùng bữa, coi như là ăn mừng.

Sau khi Chiêu Doanh dọn ra khỏi Đoạn phủ, Đoạn Lăng cũng dọn đi, nhưng hắn không dọn đến phủ An Quốc Công mà Hoàng đế ban cho, mà dọn về nhà cũ của Đoạn gia.

Sau khi Đoạn Lăng dọn nhà, sáng hôm sau đến phủ trưởng công chúa tìm Chiêu Doanh, Đoạn Lăng nắm tay Chiêu Doanh, ánh mắt chăm chú nhìn nàng: “A Doanh, muội muốn đến thăm nơi mà ta lớn lên không?”

Chiêu Doanh nắm tay Đoạn Lăng lại: “Được.”

Trong mắt Đoạn Lăng hiện lên ý cười, hắn nắm tay Chiêu Doanh đi ra từ cửa phía đông của phủ công chúa, Chiêu Doanh có chút khó hiểu, nhưng nàng cũng không hỏi, mà tin tưởng Đoạn Lăng dẫn nàng đi về phía trước.

Hai người đi qua một con phố, đi vào một con đường dài, hẹp, cuối hành lang là một cánh cửa gỗ, khi Chiêu Doanh nhìn rõ cánh cửa gỗ, nàng không khỏi sửng sốt một chút.

Cửa gỗ trông đơn giản nhưng nó rất kiên cố, rắn chắc, rất giống với cánh cửa tiểu viện của bọn họ ở thôn Giang Tấn.

Chiêu Doanh quay đầu nhìn về phía Đoạn Lăng, Đoạn Lăng không nói gì, hắn nắm tay Chiêu Doanh đi qua, giơ tay gõ cửa gỗ theo tiết tấu. Cửa gỗ lập tức mở ra từ bên trong, hai thị vệ lui về phía sau, cúi người hành lễ: “Công tử.”

“Đứng lên đi.” Đoạn Lăng gật đầu về phía hai thị vệ, sau đó dẫn Chiêu Doanh đi vào.
« Chương TrướcChương Tiếp »