Chương 40

Chiêu Doanh lấy một viên đá cuội lớn để làm ghế, nàng vừa nhìn dây câu trên sông vừa nói chuyện với Trương Hà và Ngô thị.

“Mau lấy mồi đi, lấy thêm vài con lấy thêm vài con.” Ngô thị nói nhỏ nhắc đi nhắc lại, thấy mấy ngày nay nàng ấy sống ở nhà phu quân thật sự rất thoải mái, làm cho tính tình cũng trở nên cởi mở hơn chút.

Trương Hà ở bên cạnh phụ họa thêm: "Đúng, đúng, ta cũng không quá tham lam, ta cộng với tẩu tẩu, đủ cho nhà ta mỗi người ăn một miếng là được rồi."

Đôi mắt Chiêu Doanh khẽ nhếch, quay đầu nhìn về phía Trương Hà: "Ngươi thế này mà gọi là không tham lam sao?"

Trương Hà gật đầu cho mình: "Ta cũng đâu có ép buộc, kẻ sẵn sàng bị mắc câu mà, chuyện ngươi tình ta nguyện, sao có thể nói tham lam, sao có thể nói là đòi hỏi?"

Ngô thị nghe hai người cãi nhau, không nhịn được mà bật cười “phụt” một tiếng, ngay lúc này, dây cần của Trương Hà động đậy, nàng ấy nhanh chóng nhấc cần câu lên, đó là một con cá trích nặng hơn một cân. Đây thực sự đúng là một thu hoạch không tồi.

Trương Hà lập tức vui vẻ, nàng ấy chớp mắt nhìn Chiêu Doanh: "Đa tạ đa tạ."

Chiêu Doanh không khỏi khinh khỉnh nhìn Trương Hà, cũng không phải là ta treo lên cho ngươi, đa tạ ta làm gì.

Màn tương tác giữa hai người lại khiến cho Ngô thị bật cười.

Chẳng mấy chốc, cần câu của Chiêu Doanh cũng bắt đầu chuyển động, Chiêu Doanh kéo mạnh, kéo được một con cá trắm cỏ nặng hơn ba cân lên.

Khá tốt khá tốt, cá này và vài món ăn kèm nữa là hoàn toàn đủ cho mình và a tỷ ăn đủ rồi.

Trương Hà dường như không chịu thua kém, liên tiếp câu được ba con cá nữa, Ngô thị ở bên cạnh vẫn chưa có thu hoạch gì nhìn thấy thì hâm mộ không thôi. Ngô thị cũng không trò chuyện với Chiêu Doanh và Trương Hà nữa, chỉ tập trung quan sát dây câu trên mặt nước, vì sợ bỏ lỡ bất kỳ chuyển động nào.

Cuối cùng, dây câu bị giật xuống, Ngô thị vui mừng khôn xiết, nhanh chóng nhấc cần câu lên - một con cá chỉ to bằng lòng bàn tay đang vùng vẫy trên lưỡi câu.

Chiêu Doanh cùng Trương Hà lập tức bật cười, Trương Hà nói: "Tẩu tẩu, dù sao cũng coi như là mở hàng."

Ngô thị cũng dở khóc dở cười, nàng ấy gỡ con cá nhỏ ra khỏi lưỡi câu, khi định thả con cá nhỏ trở lại sông thì đột nhiên ngửi thấy mùi tanh của con cá nhỏ, Ngô thị bỗng tức ngực, cảm giác buồn nôn dâng lên, nàng ấy không nhịn được, nôn ra “ọe” một tiếng.

Chiêu Doanh và Trương Hà hoảng sợ, vội vàng đặt cần câu xuống để kiểm tra tình hình của Ngô thị.

“Tẩu tẩu, tẩu bị sao vậy?” Trương Hà cau mày, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Ngô thị.

Ngô thị lắc đầu, nôn khan, nhưng lại không nôn ra gì. Chiêu Doanh không ngừng vỗ lưng Ngô thị để giúp Ngô thị đỡ khó chịu.

Một lúc sau, cảm giác buồn nôn trong ngực Ngô thị mới dần biến mất, dưới sự giúp đỡ của Chiêu Doanh và Trương Hà, nàng ấy rửa sạch nó một chút bằng nước sông.

Ngô thị cười trấn an hai người đang nhìn chằm chằm mình, nói: "Các muội muội đừng lo lắng, ta đã không sao nữa rồi."

Lông mày Chiêu Doanh không giãn ra: “Sao lại tự nhiên bị nôn? Ngô tẩu, tẩu có chỗ nào khác không khỏe không?"

Ngô thị cẩn thận cảm nhận một chút, sau đó lắc đầu nói: "Ta cũng không biết sao lại như vậy, vừa rồi ngửi thấy mùi tanh, bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn rồi nôn ra ngoài, bây giờ lại không có cảm thấy gì nữa."

Trương Hà ngăn lại nói: "Chúng ta trở về trước đi, để Lăng tỷ tỷ tới xem bệnh cho tẩu."

Nghe đến đây, Ngô thị không ngừng lắc đầu: "Không cần, không cần đâu, tẩu thực sự đã không sao nữa rồi."

Chiêu Doanh khuyên nhủ: "Để cho a tỷ muội xem cho tẩu đi, như vậy sẽ yên tâm hơn."

Ngô thị do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu, ba người họ thu dọn đồ đạc rồi đi về nhà. Ngô thị rất xấu hổ: “Làm phiền hứng thú của bọn muội rồi.”

Chiêu Doanh không để bụng, xua tay: “Đương nhiên là thân thể quan trọng hơn, với lại bọn muội cũng không phải là không có thu hoạch gì.” Nói xong, nàng quơ quơ giỏ cá trong tay.

Vẻ mặt của Ngô thị lúc này mới thoải mái được.

Ba người vốn định đến thẳng Đoạn gia, nhưng khi vừa mới vào thôn, Ngô thị lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, Trương Hà đành phải đưa Ngô thị về nhà trước, nhờ Chiêu Doanh gọi Đoạn Lăng đến.

Chiêu Doanh vừa bước vào sân liền nhìn thấy bên giếng có một cái chậu nước, nàng vội vàng chạy tới đổ cá trắm cỏ từ trong sọt cá vào chậu gỗ, rồi sau đó không dừng lại, đi vào nhà tìm Đoạn Lăng.

Đoạn Lăng đang ngồi ở bàn, dường như đang viết đơn thuốc, Chiêu Doanh chạy tới, dắt tay Đoạn Lăng đi ra ngoài.

“A tỷ, Ngô tẩu hơi không được khỏe, nhờ tỷ đi qua đó xem cho tẩu ấy đi.” Vừa đi, Chiêu Doanh vừa nói với Đoạn Lăng về những triệu chứng của Ngô thị.

Rất nhanh hai người đã đến Trương gia, Ngô thị uống nước xong rồi, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nàng ấy dựa vào giường, duỗi tay ra cho Đoạn Lăng bắt mạch cho nàng ấy.

Vương thị rất thích nhi tức Ngô thị này của mình, vẻ lo lắng trên mặt không có nửa phần giả tạo: "A Lăng, làm phiền ngươi khám kỹ cho nhi tức ta một chút."

Đối mặt với người ngoài, Đoạn Lăng không có biểu cảm gì thêm, chỉ gật đầu coi như đáp lại.