Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Quân Nam Phẫn Nữ Trang

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả nhà lí trưởng đã ăn trưa rồi, trẻ con trong nhà không chịu ngồi yên, đều chạy ra ngoài chơi, những người lớn thì đều ở trong nhà.

Thê tử của lí trưởng họ Chu, hơn lí trưởng năm tuổi, khuôn mặt nàng ta hơi dữ tợn, nàng ta mà trừng mắt,thì trẻ con trong thôn đều sợ nàng ta.

Chu thị nhìn thấy Diệp thị dẫn Đoạn Lăng và Chiêu Doanh vào sân, trên mặt nàng ta nở một nụ cười hiếm hoi: "A Lăng, lại phải làm phiền ngươi rồi."

Đoạn Lăng lắc đầu, nhéo nhẹ Chiêu Doanh đang nắm tay với mình, Chiêu Doanh lập tức hiểu ra, nàng nói: “Chu thẩm, thẩm không cần khách sáo, hai nhà chúng ta không cần phải nói những lời này."

Nụ cười trên mặt Chu thị sâu hơn một chút, nàng ta không nói thêm gì nữa, nàng ta cùng Diệp thị đưa Chiêu Doanh và Đoạn Lăng vào nhà trái.

Khi vừa bước vào phòng, mấy người đã nghe thấy tiếng ho xuyên thấu tim gan của đứa nhỏ, Chiêu Doanh nhìn sang, chỉ thấy Trương Văn Văn đứa con út của đại phòng nhà lí trưởng đang ngồi ở mép giường, ho đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, con trai lớn của nhà lí trưởng là Trương Trang đang ngồi bên cạnh nàng, liên tục vỗ nhẹ lưng nàng, cố gắng muốn giúp nàng bớt ho.

Trương Văn Văn năm nay chín tuổi, lúc này mắt đang ngấn nước, còn có gương mặt nhỏ ửng đỏ, trông rất đáng thương. Chu thị, người luôn yêu thương cháu gái nhỏ của mình thấy thế thì cực kì đau lòng, nàng ta lập tức bước đến ôm Trương Văn Văn vào trong vòng tay.

“Cháu yêu của ta.” Chu thị không ngừng vuốt ve ngực Trương Văn Văn, cơn ho của Trương Văn Văn cuối cùng cũng dần dần dừng lại.

Đoạn Lăng nhân cơ hội tiến lên kiểm tra tình hình của Trương Văn Văn. Đầu tiên hắn sờ trán Trương Văn Văn, chắc chắn rằng Trương Vọng không bị sốt, sau đó hắn bắt mạch cho Trương Văn Văn, cuối cùng nhìn lưỡi và cổ họng của Trương Văn Văn.

Sau khi xác định tình trạng của Trương Văn Văn xong, Đoạn Lăng bảo Trương Trang mang bút với mực đến, bắt đầu viết đơn thuốc.

Do không nói được, nên Đoạn Lăng thường ghi kỹ tình trạng của bệnh nhân trước khi viết đơn thuốc, Trương Văn Văn ho do phong hàn, là bệnh mà mùa này thường thấy, sớm chữa bệnh và uống thuốc là được.

Viết đơn thuốc xong, đến lúc bốc thuốc, Đoạn gia tuy có dược liệu, nhưng không đồng đều, có mấy loại cần lên trấn trên để tìm.

Lên trấn trên bốc thuốc, chỉ sợ phải chờ nửa ngày, Trương Văn Văn sẽ phải khó chịu hơn nửa ngày. Chu thị thương xót Trương Văn Văn, nghĩ một lúc, nàng ta nói với con trai cả Trương Trang: "Ngươi đến nhà Đường viên ngoại đi, xem nhà ông ấy có mấy loại dược liệu này không, nếu có thì xin về một ít."

Đường viên ngoại thích làm việc thiện, sẵn sàng giúp đỡ người trong thôn, cho dù Trương gia không phải nhà lí trưởng, nhưng nếu trong nhà Đường viên ngoại có mấy loại dược liệu kia, ông ấy nhất định sẽ sẵn lòng đưa cho họ.

Vì vậy, Chiêu Doanh và Trương Trang chia nhau hành động. Chiêu Doanh về nhà và lấy dược liệu, không chậm trễ đến nhà lí trưởng. Nàng vừa bước vào sân, đã thấy Hồ thị tức phụ của nhị phòng Trương gia đang đứng bên cửa sổ, có vẻ như đang nhìn trộm người trong nhà.

Nhìn thấy Chiêu Doanh phát hiện ra nàng ta, Hồ thị không có một chút xấu hổ nào, nàng ta đứng thẳng người, sau đó đi đến bên cạnh Chiêu Doanh, bình tĩnh chào hỏi Chiêu Doanh.

“Đoạn tiểu muội, muội đã mang thuốc về rồi à.” Hồ thị vừa nói vừa nhìn dược liệu trên tay Chiêu Doanh đang cầm: “Chà, lấy nhiều như vậy, xem ra cũng không rẻ nhỉ.”

Chiêu Doanh cười đáp: "Nhìn thì nhiều nhưng thật ra không tốn bao nhiêu." Cho dù tốn rất nhiều tiền thì cũng sẽ giảm một nửa, nàng và a tỷ luôn luôn ghi nhớ ơn cứu mạng năm đó của Trương Quý thúc.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Vẻ mặt của Hồ thị thả lỏng: “Không làm Đoạn tiểu muội ngươi chậm trễ nữa, mau vào đi thôi.”

Nói xong, cũng không đợi Chiêu Doanh trả lời, nàng ta liền xoay người trở về phòng mình ở, vừa đi nàng ta vừa không nhịn được mà nhỏ giọng mắng một câu "món hàng tốn tiền".

Chiêu Doanh cũng không nghe thấy, nàng cũng xoay người đi vào nhà ở của đại phòng Trương gia.

Vừa bước vào, Chiêu Doanh đã nhìn thấy Đoạn Lăng đang đứng bên cạnh giường, còn Trương Văn Văn ngồi trên giường đang kéo tay áo hắn, cười nói gì đó với hắn.

Trương Văn Văn là người đầu tiên nhìn thấy Chiêu Doanh bước vào, nàng và Chiêu Doanh chớp mắt nhìn nhau, Chiêu Doanh thấy nàng chậm rãi chớp mắt, sau đó, nàng đột nhiên ho, vừa ho, còn vừa dựa vào Đoạn Lăng, giơ tay lên dường như muốn Đoạn Lăng ôm nàng.

Chẹp.

Chiêu Doanh lập tức nheo mắt lại.

...

Từ nhỏ sức khỏe của Trương Văn Văn đã không được tốt, thường xuyên bị ốm, từ sau khi khi Chiêu Doanh bọn họ đến thôn Giang Tấn, phần lớn thời gian đều là Đoạn Lăng khám bệnh cho nàng.

Trương Văn Văn từ nhỏ đã được Chu thị yêu thương, Chu thị mạnh mẽ, trong nhà nói một thì không có hai, bởi vì có nàng ta, cho dù nhị phòng của Trương gia phàn nàn nhiều về chi phí chữa bệnh của Trương Văn Văn, nhưng bị Chu thị đè nặng, chuyện này vẫn luôn không thay đổi.

Tính tình của Trương Văn Văn rất kỳ lạ, nàng không thích huynh đệ tỷ muội trong nhà, chỉ thích Đoạn Lăng người mà hay khám bệnh cho nàng, Đoạn Lăng đẹp, nhẫn nại với nàng, rất thích nàng, nàng hận không thể để Đoạn Lăng đến nhà nàng, để nàng kết thân làm tỷ tỷ.
« Chương TrướcChương Tiếp »