Chương 46

Chu thị liếc Trương Quý một cái: "Ngươi giúp đỡ bọn họ, ta chưa bao giờ ngăn cản ngươi, bây giờ ta đề nghị nhận nuôi bọn họ, cũng là vì tốt cho bọn họ."

Trương Quý không hiểu: "Thế nào là vì tốt cho bọn họ?"

Trên mặt Chu thị lộ mờ ra vẻ tự đắc, bà trả lời không chút hoang mang: “Chuyện lúc trước Chu lão gia kia thực sự đã nhắc nhở ta, muội nhi A Lăng kia cũng đã đến tuổi xuất giá rồi, nhưng xét về hoàn cảnh bây giờ của Đoạn gia, nàng không dễ tìm trượng phu.”

Lời nói này của Chu thị rất có lý, Trương Quý liền im lặng lại, nghiêm túc nghe Chu thị nói tiếp.

"A Lăng không tốt ở chỗ có một tiểu muội muội nhỏ hơn nàng sáu tuổi, có người liên lụy này, người nhà bình thường đều không muốn kết thân với Đoạn gia, nhưng nếu nhà chúng ta nhận nuôi các nàng, nhà chúng ta ra mặt giúp A Lăng tìm nhà tốt, thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.” Chu thị vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Trương Quý.

“Thân phận lí trưởng của ông với tính tình lương thiện của bản thân ông, khiến nhà chúng ta rất có danh dự ở trong mấy thôn ở gần đây, cô nương được Trương gia chúng ta ra mặt làm mối tất nhiên sẽ là cô nương tốt, nói cách khác, Trương gia làm một lớp bảo đảm, có lớp bảo đảm này, hôn sự của A Lăng chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Hơn nữa, nói là nhận nuôi, chờ sau khi A Lăng xuất giá, nhà chúng ta tất nhiên sẽ tuân theo lời hứa chăm sóc Đoạn tiểu muội, đến lúc đó A Lăng bỏ ra chút tiền là được rồi. Dù sao ông cũng rất thích Đoạn tiểu muội mà, nhận nàng về nhà chúng ta để nuôi cũng không sao, chỉ là một tiểu muội nhi, cũng ăn không hết dùng không bao nhiêu đồ vật.”

Chu thị tính toán trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra dáng vẻ thâm minh đại nghĩa: "Cứ như vậy, khó khăn của Đoạn gia không phải sẽ được giải quyết sao, đây chính là một cách hoàn hảo."

Những lời của Chu thị nói rất hay, nhưng sau khi Trương Quý nghe xong liền im lặng, một lúc lâu sau, ông cuối cùng cũng nói:

"Đường khách*, bà thành thật nói cho ta, rốt cuộc bà muốn làm cái gì?"

*Đường khách: vợ

Sắc mặt Chu thị lập tức trở nên khó coi: "Trương Quý, ông là đang nghi ngờ ta có ý định xấu!?"

Trong lòng sốt suột, Chu thị lớn tiếng quát tháo, dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu này, theo như Trương Quý nhìn thì chính là chột dạ, đã là phu thê mấy chục năm rồi, bà nương* nhà mình có tình tính như thế nào, ông thân làm trượng phu, tất nhiên là biết rõ.

*bà nương: vợ

Trương Quý nhìn Chu thị với vẻ mặt bình tĩnh, Chu thị vốn dĩ muốn nổi giận, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của Trương Quý, lời nói đã tới bên miệng dù thế nào bà cũng không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, Chu thị thất bại mà thở dài. Bỏ đi, nếu không nói thật, cái lão cứng đầu này có lẽ sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này.

Trong lòng Chu thị có chút không vui, bà giơ tay nhéo Trương Quý thật mạnh, sau đó nói: "Út nhỏ nhà chúng ta từ nhỏ sức khỏe đã yếu ớt, những năm gần đây đôi khi tốt, đôi khi xấu, không biết đã bị bệnh bao nhiêu lần."

"Út nhỏ" trong miệng bà từ trước đến giờ luôn ám chỉ Trương Văn Văn, Trương Quý biết điều này, nhưng sức khỏe của Trương Văn Văn không tốt thì liên quan gì đến việc nhận nuôi tỷ muội Đoạn gia?

“Sao đột nhiên lại nói về Văn Văn? Bà đừng có đánh trống lảng.” Trương quý vừa nói, vẻ mặt của Chu thị lập tức thể hiện sự buồn bã, làm cho Chu thị tức giận mà trợn mắt nhìn Trương Quý một cái

"Không phải ta đang nói sao! Ông vội vàng làm gì?" Chu thị không nhịn được giơ tay véo Trương Quý một cái.

Trương Quý cũng không tránh, để cho Chu thị tùy ý làm gì thì làm: "Bà nói, bà nói đi."

“A Lăng thường xuyên xem bệnh cho Văn Văn, nên Văn Văn rất thích vị tỷ tỷ A Lăng này. Ngày hôm qua, Văn Văn nói với ta, muốn A Lăng tới nhà mình làm tỷ tỷ của nàng, ta nghe xong thì trong đầu dâng lên ý nghĩ nhận nuôi.”

Trương Quý lập tức nhíu mày: “Đây không phải là đang làm bậy sao!”

Chu thị lại trở nên nóng nảy: “Thế nào là làm bậy! Như lời vừa rồi ta đã nói, trước tiên, chúng ta có thể giúp A Lăng giải quyết vấn đề. Thứ hai, A Lăng sống trong nhà của chúng ta, thì có thể cẩn thận giúp Văn Văn chữa bệnh, với y thuật của nàng, chắc hẳn chờ đến khi nàng xuất giá thì bệnh của Văn Văn cũng đã được điều trị xong rồi. Đây chính là cách đều có ích cho cả hai nhà!”

Trong lòng Trương Quý nổi giận: "Thì ra là bà có ý này."

"Chủ ý này có ích cho Đoạn gia và Trương gia, ta cũng không phải là muốn hại A Lăng, tại sao lại không thể đưa ra chủ ý này." Nếu đã nói ra, Chu thị cũng hào phóng thừa nhận.

Trương Quý muốn mắng Chu thị, nhưng lời nói đến miệng lại thế nào cũng không mắng ra được, cuối cùng ông chỉ có thể thở dài ngao ngán: “Sức khỏe của Văn Văn vẫn luôn không được tốt, nhưng đều là mấy bệnh vặt của oa nhi, không cần bà phải nghĩ ra cách để người đến chữa bệnh cho nó như vậy, chỉ cần bà với đại tức phụ bình thường bớt chiều theo nó một chút, rồi nó sẽ tự có thể ít bị bệnh đi.”