Chương 11: Món quà

Hai người quay trở lại nhà họ Cố, Khương Noãn Noãn vẫn còn tức giận, Cố Quân Ngộ không còn cách nào khác, đưa món quà nhỏ chàng đã chuẩn bị cho Khương Noãn Noãn.

“Nàng đừng giận ta nữa…” Cố Quân Ngộ cẩn thận đưa một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, “Nhìn xem có thích không?” Đây là món quà nhỏ mà ta định tặng cho nương tử của mình. Ta đã mua nó và định tặng nó cho người tương lai sẽ thành thân với mình và bây giờ ... cuối cùng ta đã có thể tặng nó cho nàng.

“Đây là cái gì?” Nhìn chiếc hộp nhỏ được đưa tới, Khương Noãn Noãn do dự một hồi mới chậm rãi cầm lên, nhưng không vội vàng mở ra, ngước mắt lên nhìn chàng.

“Món quà cho nàng, nàng xem có thích không?” Thấy Khương Noãn Noãn cuối cùng cũng có ý muốn nói chuyện với mình, Cố Quân Ngộ lập tức vui vẻ nói: “Mau mở ra” như một đứa trẻ con nít, đồng thời thúc giục Khương Noãn Noãn mở ra nhanh chóng.

“Cái này…” Nhìn thấy bộ dạng háo hức chờ mong của Cố Quân Ngộ, Khương Noãn Noãn cẩn thận mở ra xem, khi nhìn thấy chiếc trâm ngọc bên trong, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nói: “Thích lắm”. Cố Quân Ngộ vốn dĩ đã rất lo lắng rằng Khương Noãn Noãn sẽ không thích nó. Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của đầy hài lòng của nàng, Cố Quân Ngộ đã tràn đầy tự tin trở lại, ngay lập tức nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng và chiều chuộng.

Khương Noãn Noãn nhìn chiếc trâm ngọc, cuối cùng cũng không nhịn được cười ra tiếng, dùng đôi tay trắng nõn thuận thế cầm trâm ngọc trong hộp lên, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt dịu dàng cưng chiều của Cố Quân Ngộ.

"Thϊếp còn đang buồn bực không biết ai đã mua nó nhanh hơn mình. Hóa ra là chàng." Khương Noãn Noãn lại nhìn về phía chiếc trâm ngọc, lúc đầu nàng nhìn thoáng qua đã thích cái trâm ngọc này nhưng không có đủ tiền, khi quay lại nó đã được người ta mua mất rồi.

Khương Noãn Noãn đã rất buồn về điều này trong một thời gian dài.

Không ngờ được…

Cuối cùng, nó đã được mua bởi Cố Quân Ngộ và bây giờ nó được trao cho nàng.

“Vậy chứng tỏ chúng ta rất có duyên phận.” Cố Quân Ngộ khẽ cười nhẹ một tiếng, đến gần và ôm Khương Noãn Noãn một cách nhẹ nhàng.

Nàng không tức giận nữa ... thật tốt.

Cuối cùng không cần lo lắng đêm nay không được ôm nàng ngủ nữa.

Ngẫm lại liền thật kích động.

"Nàng cài chiếc trâm này nhìn thật đẹp, ta thực sự may mắn khi cưới được một nữ nhân xinh đẹp như vậy". Cố Quân Ngộ tự tay cài chiếc trâm ngọc cho Khương Noãn Noãn và chàng đã không thể chịu đựng được trước vẻ đẹp của vợ mình trong một thời gian dài.

“Không còn sớm, chúng ta quay về phòng nghỉ ngơi đi”. Nói xong, Cố Quân Ngộ liền mang theo Khương Noãn Noãn vào trong phòng.

“Chờ đã!” Khương Noãn Noãn ngăn chàng lại, nhướng mày cố ý nói: “Hôm nay gặp mặt, muội muội ta đã bị chàng hớp hồn… Chàng có muốn nạp làm thϊếp không?” Khương Noãn Noãn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt Khương Y Lâm khi nhìn thấy Cố Quân Ngộ, ánh mắt đó rất quen thuộc, rõ ràng muốn dồn nàng vào chân tường.

“Nàng nói cái gì!” Cố Quân Ngộ sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Khương Noãn Noãn mỉm cười, hóa ra là ghen. “Ta thể xác và tinh thần đều là của nàng, làm sao dám đi nạp thϊếp, ta sợ nàng không để ý đến ta”. Cố Quân Ngộ nói xong liền đem Khương Noãn Noãn bế lên.

Đêm dài đằng đẵng, làm sao Cố Quân Ngộ lại có thể lãng phí thời gian vào những việc không quan trọng?

Tất nhiên là đi vào chiếc giường ấm áp cùng với nương tử của mình.