Chương 17: Không thoải mái

“Nàng thấy sao?” Cố Quân Ngộ dựa vào Khương Noãn Noãn trong xe ngựa, bàn tay to không yên phận nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Khương Noãn Noãn và mỉm cười hỏi.

“Tất cả đều tại gương mặt này của chàng!” Khương Noãn Noãn trừng mắt nhìn Cố Quân Ngộ, bỗng thoát tay ra khỏi khỏi nam nhân đang nắm tay mình. Nàng đưa tay lên nhéo má Cố Quân Ngộ một cái.

“Nàng đừng giận nữa, nếu không ta sẽ rất đau lòng.” Cố Quân Ngộ mỉm cười, kéo bàn tay nhỏ đang rối bời trên mặt xuống, cầm nó trong tay nghịch ngợm.

Khương Noãn Noãn nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Quân Ngộ, cơn giận trong nàng nguôi ngoai đi phần nào nhưng vẫn cố ý quay mặt đi.

“Đều là lỗi của ta” Cố Quân Ngộ tâm trạng đầy vui vẻ khi thấy bộ dạng ghen tuông của tiểu nương tử nhà mình, nên nàng nói gì cũng nguyện ý đồng tình. Khương Noãn Noãn nghe xong chưa kịp phản ứng thì đã bị chàng bế xuống khỏi xe ngựa.

“Bỏ thϊếp xuống.” Khương Noãn Noãn bị ôm xuống xe, có chút xấu hổ, vội đẩy người đặt mình xuống.

"Chào phu nhân". Khương Noãn Noãn cứ như vậy được đưa vào trong các gian hàng, ngắm nhìn trang trí xa hoa bên trong. Đây quả thực là nhà hàng nổi tiếng hàng đầu trong thành.

Rất nhanh sau đó có thêm một nhóm nha hoàn đi đến và chào đón họ một cách kính cẩn. Cố Quân Ngộ cười rồi tỏ vẻ lãnh đạm, trước mặt nha hoàn đem Khương Noãn Noãn kéo vào thư phòng.

“Nàng hài lòng với cách trang trí ở đây không?” Đặt Khương Noãn Noãn xuống, nam nhân xoay người và khóa cửa lại. Cố Quân Ngộ quay đầu lại và tiếp tục nụ cười ấm áp thường ngày.

"Ừm ..." Khương Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu, lại chợt nhớ tới gương mặt lạnh lùng không chút ấm áp của Cố Quân Ngộ vừa rồi, hoàn toàn khác với hiện tại.

"Đây cũng là sản nghiệp của chàng à ... Ta tưởng ..." Khương Noãn Noãn vốn nghĩ chàng chỉ là một thương nhân bình thường, nhưng hiện tại xem ra Cố Quân Ngộ chính là ông chủ lớn. Phụ thân nàng từng nói thân phận của các ông chủ nhà hàng ở đây thường không đơn giản.

“Sao chàng lại khóa cửa?” Khương Noãn Noãn còn đang suy nghĩ gì đó, chợt nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc đó nàng mới nhận ra Cố Quân Ngộ đã khóa cửa xong, điều này khiến Khương Noãn Noãn theo bản năng lo sợ.…

“Ta muốn ở một mình với nàng.” Cố Quân Ngộ chậm rãi tiến đến, khi đến gần Khương Noãn Noãn, trước khi nàng có phản ứng đã bế nàng lên và đặt nàng lên bàn đọc sách.

“Vậy tại sao lại khóa cửa?” Khương Noãn Noãn bị nam nhân giam mình trên bàn, muốn đi xuống nhưng không có cách nào xuống được. Phía trước là thân thể chàng, hai bên là hai cánh tay chàng, thật khó thoát nổi.

“Noãn Noãn…” Cố Quân Ngộ đột nhiên cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên tiến lại gần. Khương Noãn Noãn sợ hãi giơ cánh tay lên ngăn nụ hôn của Cố Quân Ngộ rơi xuống. “Đừng… phu quân… chỗ đó của ta vẫn đau ... Đừng làm nữa, được không?" Khương Noãn Noãn hai tay ôm ngực nam nhân, giọng nói mang tính năn nỉ cầu xin.

"Nhưng ... chỗ này của ta ..." Cố Quân Ngộ dừng lại, biết rằng mấy ngày nay đã làʍ t̠ìиɦ với Khương Noãn Noãn rất nhiều, nhưng chỉ cần Cố Quân Ngộ nhìn thấy Khương Noãn Noãn, sự tự chủ của sẽ nhanh chóng biến mất, lúc này cũng vậy. Chỉ cần ngửi thấy mùi thơm cơ thể nàng, trong đầu ắt sẽ hiện ra cảnh tiểu huyệt non nớt của nàng gắt gao kẹp chặt, lấp đầy lấy du͙© vọиɠ của mình.

“Nơi này… thực sự rất khó chịu…” Cố Quân Ngộ giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của Khương Noãn Noãn, kéo tay nàng đến nơi mà mình muốn.