Chương 22: Biếи ŧɦái

"Hừm ..." Ngón tay ở sâu trong lỗ huyệt bị rút ra, Khương Noãn Noãn trong tiềm thức run rẩy, kích thước nhỏ bé ban đầu của lỗ huyệt được khôi phục trở lại chỉ còn một khe hở nhỏ, nhưng khi Cố Quân Ngộ tìm được vật kia, tϊиɧ ɖϊ©h͙ một lần nữa được ngón tay của Cố Quân Ngộ nhét trở lại.

“Ừm… cái gì thế này…?” Cố Quân Ngộ cầm viên ngọc được tạc từ ngọc thạch có kích thước lớn bằng côn ŧᏂịŧ của mình, cười xấu xa nói với Khương Noãn Noãn, “Tiểu Noãn, đừng sợ ... Ta đút vào đây.” Cố Quân Ngộ nhắm ngay lỗ nhỏ của Khương Noãn Noãn, Khương Noãn Noãn chưa kịp phản ứng đã đẩy nó vào nơi sâu nhất.

“A!” Khương Noãn Noãn bực bội hét lên, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bị ngọc bích đem trở lại tử ©υиɠ. “Nàng hãy ngậm lấy nó, nếu tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiết ra khắp thư phòng người khác nhìn thấy sẽ nghĩ không tốt.” Cố Quân Ngộ thì thầm với Khương Noãn Noãn khi giúp nàng mặc quần áo.

"Trướng quá ..." Khương Noãn Noãn thu dọn xung quanh, lúc này chỉ cảm thấy bụng trướng lên khó chịu, bụng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ do nam nhân bắn ra, không biết tại sao lại không cho mình tiết ra.

Đây thật hoàn toàn là do bản chất xấu của nam nhân.

“Noãn Noãn, nàng sao vậy?” Sau khi Cố Quân Ngộ đưa Khương Noãn Noãn ra khỏi thư phòng lại đưa nàng đi thăm nhà hàng, chưa đầy nửa giờ, Khương Noãn Noãn đã cảm thấy nhàm chán.

“Ta… ta muốn đi tiểu…” Khương Noãn Noãn kéo Cố Quân Ngộ đỏ mặt, ở bên tai chàng thì thầm, “Ta… Chúng ta về nhà trước đi, được không?” Khương Noãn Noãn thật sự không còn cách khác, trong bụng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cố Quân Ngộ khiến trong đầu nàng chỉ nghĩ muốn đi tiểu.

"Được rồi ..." Cố Quân Ngộ hai mắt sáng lên khi nghe thấy Khương Noãn Noãn muốn nghỉ ngơi, chàng vội ôm Khương Noãn Noãn lên xe ngựa, cũng không vội giới thiệu nhà hàng, về nhà vẫn quan trọng hơn!

Khụ, khụ ...Tại sao Cố Quân Ngộ còn kích động như vậy ... Đó hoàn toàn là thói xấu của nam nhân ...

"Phu quân ...Có thể nhanh hơn không ... Ta ...đau quá ... không chịu nổi nữa ..." Xe ngựa xóc nảy, lắc lư liên hồi khiến Khương Noãn Noãn càng không nhịn thêm được.

“Không có cách nào khác.” Cố Quân Ngộ càng thêm hưng phấn, mở rèm xe ngựa, nhìn thấy bãi cỏ hẻo lánh bên ngoài, liền cho dừng xe lại.

“Ngươi ở lại đây.” Cố Quân Ngộ phân phó cho nha hoàn kéo ngựa dừng lại gần một ngôi nhà, đồng thời bế Khương Noãn Noãn đến một nơi hẻo lánh, sau đó cẩn thận đặt Khương Noãn Noãn xuống.

"Nhưng ... nhưng ... đây ..." Khương Noãn Noãn trong đáy lòng kháng cự ... Dù sao trước khi xuất giá nàng cũng là tiểu thư khuê các, ở nơi công cộng đi tiểu có hơi không phù hợp...

“Không sao, ta giúp nàng… Không ai nhìn thấy đâu.” Thực ra, người của Cố Quân Ngộ đã đi tuần tra khu vực lân cận, người bình thường cũng không thể lại gần, chưa kể chàng đã ra lệnh rồi, không một người nào được phép đến gần nơi này.

“Vậy thì… vậy chàng nên tránh ra trước.” Khương Noãn Noãn thỏa hiệp, vội vàng muốn đuổi Cố Quân Ngộ ra ngoài.

“Vậy thì viên ngọc, nàng có thể lấy nó ra không?” Cố Quân Ngộ đột nhiên cong môi, “Còn chỗ nào trên người ta chưa xem qua đâu? Sao nàng lại ngại thế?” Cố Quân Ngộ cười nói.

"Chà ..." Khương Noãn Noãn đỏ mặt, ở trước mặt Cố Quân Ngộ cởϊ qυầи, ngồi xổm trong bụi cỏ, Cố Quân Ngộ nắm khối ngọc cứng cáp lộ ra ngoài hoa huyệt từng chút, từng chút chút kéo ra .

"Hừm ..." Khương Noãn Noãn cau mày nắm chặt cánh tay Cố Quân Ngộ, cuối cùng khi viên ngọc được rút ra, Khương Noãn Noãn không nhịn được tiểu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng phun ra ngoài.

"Tiểu Noãn phun nướ© ŧıểυ bộ dạng thật xinh đẹp... còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙... Bụng nàng chứa được thật nhiều." Cố Quân Ngộ thưởng thức vẻ ngoài của nữ nhân bên cạnh, cả không khí lúc này tràn ngập mùi nướ© ŧıểυ tao vị và thoang thoảng một mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Sự kết hợp của hai hương vị này thực sự làm Cố Quân Ngộ hưng phấn nổi lên du͙© vọиɠ.

Sự thật đã chứng minh rồi, Cố Quân Ngộ là một người siêu cấp biếи ŧɦái!