Chương 19

Chương 19: Ám chỉ với tẩu tẩu huynh đệ cộng thê

Trong thư phòng, ánh đèn như hạt đậu, Giang Nghiên đang lật giở ghi chép cộng thê của tiền triều, ghi nhớ đầy một trang giấy mà không hề hay biết, lúc Giang Viêm đến nhìn thấy đệ đệ tuổi còn nhỏ siêng năng hiểu học, rất vui mừng.

Giang Nghiên đứng dậy chào hỏi huynh trưởng, tiện tay che quyển sách cổ ố vàng, "Đại ca có chuyện gì sao?"

"Tìm đệ tâm sự, ngồi đi." Sắc mặt huynh trưởng không biểu tình, vậy không có liên quan tới tẩu tẩu, Giang Nghiên yên tâm.

Giang Viêm lấy ra trăm lượng ngân phiếu đưa cho đệ đệ, "Ngày mai là sinh thần của đệ ta đi lên trấn xem có cửa tiệm y phục nào phù hợp không, đến hôm sau mới trở lại. Đệ nhận trước lễ vật sinh thần này đi."

Giang Nghiên khước từ không nhận, Giang Viêm dứt khoát đặt lên bàn, "Lần tòng quân này ta được quân thưởng tương đối khá, đệ cũng đừng từ chối nữa. Mấy ngày này rảnh rỗi thu dọn sách vở hòm xiềng, đợi xác định được cửa tiệm chúng ta dọn lên trên trấn .”

Giang Viêm cảm khái: "Cửa tiệm y phục buôn bán tốt, kiếm được sẽ nhiều hơn so với làm nông nhiều. Trong nhà có tích góp về sau mới có thể có điều kiện cho đệ lên kinh. Sang năm thi hội, đệ có nắm chắc không ?"

"Đệ cố gắng." Giang Nghiên cụp mắt xuống, trong lòng chán nản. Huynh đệ tôn trọng lẫn nhau, huynh trưởng bảo vệ hắn, nhưng hắn lại ngấp nghé tẩu tẩu, ruồng bỏ huynh trưởng.

"Nếu đệ có thể trúng cử làm rạng rỡ tổ tông, ta cũng không phụ lòng đa nương dưới cửu tuyền." Giang Viêm vỗ vỗ vai đệ đệ. "Nam tử thành gia trước rồi mới lập nghiệp, đệ đã đến tuổi thành gia, vậy có ý tưởng gì không?"

Nhắc đến chuyện động tâm với nữ tử, trong đầu Giang Nghiên đều là hình bóng của tẩu tẩu, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười. Lời hứa bạc đầu nếu không phải là người trong lòng mong muốn, thì có ý nghĩa gì? Hắn nói với giọng điệu không lưu loát. "Nam nhi chí ở bốn phương, đệ muốn tập trung vào việc thi đậu công danh trước."

Đệ đệ có chí lớn, Giang Viêm cũng vui mừng. "Tự đệ xem mà làm. Nếu muốn thành gia lại nói với ta và tẩu tẩu đệ"

Cuộc trò chuyện của huynh đệ trong đêm chấm dứt, Giang Nghiên cầm lấy trăm lượng ngân phiếu mà cười khổ.

Hắn từng có chí lớn, luôn tự cao rằng mình có thể mang lại cho tẩu tẩu một cuộc sống càng thoải mái. Lúc này huynh trưởng tòng quân trở về, ruộng, trạch viện, mọi thứ đầy đủ hết, đến nỗi mở một cửa tiệm y phục cho tẩu tẩu, thực hiện ước mơ của nàng.

Bản thân hắn vẫn còn dựa vào huynh trưởng chu cấp để đọc sách, vậy thì hắn có cơ hội để tranh giành không. Giang Nghiên ngồi đó một lúc, hắn bỏ thoại bản vào tần dưới cùng của tủ gỗ, khóa lại.

Giang Viêm trở về phòng thấy Uyển Nương tựa vào đầu giường, cái miệng xinh xắn đang nhấp nước, sắc mặt trắng bệch, hắn đi lên ôm người vào lòng: "Chỗ nào không thoải mái sao?"

Bụng nàng đau như xoắn lại, thái dương Uyển Nương đổ mồ hôi lạnh, hơi thở yếu ớt. "Tới kỳ nguyệt sự."

Bản tay to của hắn chui vào trong chăn xoa nhẹ bụng dưới cho nàng, Giang Viêm hôn lên cái trán ướt mồ hôi, hối hận nói: "Tại ta." Hắn không nên kéo nàng đi đến dòng suối, rồi còn càn quấy trong phòng tắm.

Uyển Nương xoay người, đưa tay xoa dịu đôi mày cau chặt của hắn: "Không sao, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe. Phu quân nhanh ngủ đi, ngày mai đi xem cửa tiệm quan trọng hơn."

Trong thời gian nguyệt sự, tâm trạng của nữ tử rất mẫn cảm. Dáng vẻ hối hận không thôi của phu quân làm nàng hoảng hốt nhớ lại thời điểm nàng mới gả tới.

Giang Viêm kiệm lời ít nói, lúc không nói lời nào mặt mày sắc bén, hùng hổ dọa người. Thân thể hắn lại cường tráng, còn nàng nhỏ bé yếu ớt, lúc ở trên giường càng không phù hợp.

Những ngày đầu mới khai trai, hắn như hổ đói vồ lấy đồ ăn, chỉ quan tâm đến sự thoải mái của bản thân, không biết săn sóc tân nương chút nào, đến đêm Uyển Nương rất là khó chịu.

Kỳ nguyệt sự đầu tiên sau khi gả tới, nàng đau đến gần như ngất đi, Giang Viêm cuống quýt mời lang trung tới nhà. Lão lang trung bắt mạch kê đơn, nói thân thể nàng yếu do âm hư nhược, chuyện phòng the phải kiểm soát thỏa đáng.

Trước khi đi lão lang trung lại quở trách Giang Viêm: "Ruộng phì nhiêu bao nhiêu đi nữa cũng không chịu nổi trâu thô bạo."

Giang Viêm ấp úng gật đầu, mặt đen như gan heo, nói không ra nổi nửa câu. Những ngày đó hắn thấy hổ thẹn trong lòng, coi nàng như đồ sứ dễ vỡ mà đối đãi.

Nhớ kỹ nàng không được đυ.ng vào nước lạnh, hắn không nói một lời đem đai nguyệt sự của nàng giặt sạch. Hôm sau Uyển Nương phát hiện ra, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, trốn ở trong chăn không chịu gặp hắn.

Giang Viêm như thông suốt, mạnh mẽ xốc chăn lên, ôm người vào trong ngực, dỗ dành nào là tâm can, nương tử.

Nhu tình hiếm có của mãng phu, đã xoa dịu trái tim lo sợ bất an của Uyển Nương sau khi gả tới, từ đó nàng mới chính thức tiếp nhận một phu quân hoàn toàn khác biệt với mong đợi thời khuê tú.

Uyển Nương không thoải mái trong người nên ngủ đến khi mặt trời lên ba sào mới tỉnh dậy. Ở tiền viện, Giang Nghiên đã đợi nàng hơn nửa buổi sáng.

Lúc này thấy tẩu tẩu đi đến, hắn thành tâm mời nàng: "Hôm nay là sinh thần của đệ, huynh trưởng không có ở đây, tẩu tẩu có vui lòng ăn bữa cơm cùng đệ không?"

Cung kính hữu lễ, không vượt qua Lôi Trì, đúng như hứa hẹn đêm đó. Uyển Nương chỉ cảm thấy như đã trôi qua mấy đời, một lúc lâu nàng mới đáp được, lại nói: "A Nghiên, sinh thần may mắn vui vẻ."

Sinh lễ nàng vốn đã chuẩn bị giờ không còn phù hợp. Uyển Nương suy nghĩ một lúc rồi nhờ hắn cơm nước xong xuôi phụ nàng một tay thu dọn hòm xiểng. Của hồi môn của nàng gồm một đôi đệm đầu gối bằng len dày dặn và ấm áp, lấy ra làm lễ sinh thần có vẻ thích hợp.

Hòm xiểng lại ở trên nóc tủ, hai người phải mất rất nhiều công sức mới có thể chuyển xuống.

"Đa tạ tẩu tẩu đã tặng." Hắn trịnh trọng nói đa tạ, khóe mắt liếc qua hai chiếc hoa đăng bằng ngọc lưu ly tinh xảo trong góc, tò mò hỏi: "Tẩu tẩu, hoa đăng này thật đẹp mắt, tẩu tẩu mua chúng ở đâu vậy?"

"Một cái là đại ca đệ tặng, một cái đoán đèn thắng được." Uyển Nương đóng hòm xiểng

"Ánh mắt của huynh trưởng rất tốt." Giang Nghiên tán thưởng, tay cầm miếng đệm đầu gối hơi run lên.

Trong lễ hội hoa đăng năm trước, hắn từng tặng một chiếc hoa đăng ngọc lưu ly thắng được cho một cô nương đeo mặt nạ hồ ly.

Ánh đèn đêm rực sáng, xuân tâm dao động. Hắn vung bút họa nữ lang hồ ly đang mỉm cười cùng hoa đăng ngọc lưu ly. Đại ca vô tình nhìn thấy bức họa, còn cười hỏi có phải hắn đơn phương tương tư hay không.

Hiện tại nó xuất hiện trong hòm xiểng của tẩu tẩu, mà hai tháng sau đêm hoa đăng đó, đại ca và tẩu tẩu bắt đầu gặp nhau xác định hôn sự.

Nội tâm Giang Nghiên tức giận, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chuyện huynh đệ hòa thuận đêm qua lại giống như trò cười.

Buổi chiều, Giang Nghiên cầm hai quyển mẫu thêu cho Uyễn Nương, "Đại ca nói muốn mở cửa tiệm, bên trong là các kiểu hoa văn lưu hành từ Nam tới Bắc, tẩu tẩu cầm về xem thêm "

Khi nhìn thấy hai trang cuối cùng được gấp lại, Uyển Nương cẩn thận từng li từng tí mở ra. Trang giấy ố vàng trải ra, hình ảnh hai nam một nữ chồng lên nhau đập vào mắt, nàng dồn sức khép lại trang sách, giật mình đến lưng toát mồ hôi lạnh.

Uyển Nương đọc qua vải trang, hai mắt tỏa sáng. "Cái này hay đấy." Tạ ơn tiểu thúc, nàng cầm về phòng cẩn thận nghiên cứu.