Chương 11

Ta cùng Hy Hòa Công chúa nhanh nhẹn nhảy một điệu múa trong rừng hoa mai, đuổi bắt vui đùa ầm ĩ.

Thái hậu mang theo ma ma cùng tỳ nữ đứng ở xa xa nhìn chúng ta.

Thái hậu thở dài: “Trạch Diễn thích nàng thì thôi đi, sao ngay cả Hy Hòa cũng móc tim móc phổi đối tốt với nàng ta vậy? Nàng ta có mị lực gì chứ?”

Ma ma dường như có chút đăm chiêu đáp: “Nô tỳ cảm thấy, Hy Hòa Công chúa yêu ai yêu cả đường đi.”

“Yêu ai yêu cả đường đi…” Thái hậu lẩm bẩm, sau đó liền chuyển chủ đề, “Lời nói vừa rồi của ông từ, ngươi thấy thế nào?”

Ma ma cẩn thận đáp: “Hồi bẩm Thái hậu nương nương, Bệ hạ phần lớn là do một tay nô tỳ nuôi nấng, nô tỳ không dám làm dao động tâm tư của người, nhưng giờ đây nô tỳ lại nghĩ đến một câu chuyện cũ.”

Thái hậu hỏi: “Chuyện cũ gì? Nói ta nghe một chút.”

Ma ma chậm rãi kể: “Tám năm trước, có một thời gian Bệ hạ rất yêu thích một con dao, ngày ngày đeo bên người, tiên hoàng sợ Bệ hạ làm chính mình bị thương nên hạ lệnh vứt con dao đó vào trong hồ. Bệ hạ thấy vậy liền lập tức nhảy vào trong hồ tìm con dao đó, suýt chút nữa thì ch đuối, sau khi tìm được con dao kia về còn giận dỗi tiên hoàng một thời gian.”

“Ai gia nhớ ra rồi.” Thái hậu hồi tưởng lại chuyện kia, nghĩ đến mà vẫn không khỏi sợ hãi.

Ma ma tiếp tục nói: “Bệ hạ liều mạng tìm con dao kia về, nhiều năm như vậy vẫn luôn mang bên mình, con dao đó cũng chưa từng làm người bị thương, ngược lại còn cứu Bệ hạ một mạng.”

Thái hậu thì thào tự nói: “Ai gia hiểu, dao cũng tốt, Thẩm Đàn Âm cũng tốt, đều là thứ Trạch Diễn yêu thương không thể vứt bỏ. Nếu ai gia cứ nhất quyết làm cho nó vứt bỏ, vậy mới là làm nó tổn thương.”

Ma ma lệ nóng chực trào ra: “Thái hậu nương nương hiểu sâu sắc đại nghĩa, Bệ hạ cùng Đàn phi chắc chắn sẽ cảm tạ người đã dụng tâm suy nghĩ vì họ.”

Ánh mắt Thái hậu sáng tỏ tường tận, giống như đã định lòng mình: “Ai gia cũng muốn yêu ai yêu cả đường đi, thành toàn cho Trạch Diễn và Đàn Âm, gia hòa quốc mới hưng.”

Bà dứt lời, gọi thái giám công công tới, ra lệnh nói: “Đi điều tra vị ông từ vừa rồi, xem lời hắn vừa nói với ai gia có phải có ai giựt dây đằng sau hay không.”

“Dạ, nô tài đi làm ngay.” Thái giám công công lĩnh mệnh lui ra.

Thái hậu đi về phía ta, bà tháo ngọc bội trên cổ tay xuống, đích thân đeo cho ta.

Bà lại cười nói: “Đàn Âm, sau này hãy đối xử tốt với Trạch Diễn, ai gia mong sớm được ôm hoàng tôn.”

Ta thụ sủng nhược kinh, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua: “Đa tạ mẫu hậu.”

Trên đường trở về, ta ngồi cùng Hy Hòa Công chúa trên một xe ngựa, nàng nhìn vòng ngọc trên cổ tay ta, nói: “Hoàng tẩu, mẫu hậu đem vòng ngọc tốt như vậy tặng cho tẩu, cho thấy người đã chấp nhận tẩu, thật tốt.”

Vòng ngọc trên tay, nặng tựa ngàn cân.

Hai tháng nay ta ở trong cung, luôn cố ý tránh Sở Trạch Diễn sủng hạnh ta.

Là bởi vì, ta lo lắng Thái hậu không chấp nhận ta.

Hiện giờ không còn nỗi lo này, ta đương nhiên có thể nghe theo tiếng lòng mình, thử tiếp nhận hắn?

Thái giám công công rất nhanh đã tra ra ông từ là bà con xa với Tiết Ninh, lời hắn giải quẻ thăm đều là chỉ thị của nàng ta.

Ông từ bị lộ, Tiết Ninh là người đầu tiên nhận được tin tức, đào tẩu suốt đêm.

Hoàng gia dán thông báo treo giải thưởng, truy nã Tiết Ninh.

Tiết Ninh không quay về Bùi phủ, ngày ngày lẩn trốn khắp nơi.