Chương 12

Màn đêm buông xuống, trời đầy sao.

Ta tắm rửa xong, cúi đầu nhìn xuống quẻ lúc ban ngày xin ở miếu nguyệt lão mà mình viết lại.

[Phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà?]

*có nghĩa là cuộc đời như một giấc mộng, niềm vui có bao nhiêu

Ta nhìn chữ viết xinh đẹp mà thất thần.

Sở Trạch Diễn đi vào tẩm cung, đứng phía sau ta: “Trong đó viết gì?”

“Hôm nay thần thϊếp xin được ở miếu nguyệt lão.” Ta đặt bút lên trên nghiên mực, đứng dậy nhìn về phía Sở Trạch Diễn.

Hắn đã tắm gội xong, trên người chỉ mặc độc một tẩm y vàng sáng, càng tôn lên sự tôn quý.

“Phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà.” Sở Trạch Diễn nhớ kỹ câu chữ, thì thào tự nói, “Để Trẫm đoán ngụ ý của quẻ thăm nhé.”

Ta chậm rãi, đợi hắn nói hết.

“Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi. Phù sinh nhược mộng, thế gian mỹ hảo sảo túng tức thệ.”

*Câu này có nghĩa là Nếu có hoa phải ngắt ngay, đừng đợi đến khi không còn hoa chỉ còn cành trống. Cuộc đời như một giấc mộng, vẻ đẹp chỉ là một thoáng qua.

“Quẻ thăm này, là nói nàng, quý trọng người trước mắt, tận sức mà hưởng thụ những điều tốt đẹp trước mắt, chớ để đến lúc tỉnh mộng chỉ có thể lưu luyến không nguôi. Đây là quẻ tốt nhất, Trẫm đoán đúng không?”

Giọng nói hắn dễ nghe lại êm tai, đôi mắt khi đối diện với ta như có một loại mị lực mê hoặc.

“Ừm.” Quả thăm thực sự là có ý này.

Bên hông ấm áp, hắn ôm ta vào trong ngực.

Môi bị giam giữ, gió từ ngoài cửa sổ thổi đến, long diên hương quyện theo chiều gió càng say lòng người, thổi đến trong lòng chúng ta.

Vừa hôn xong, hắn ôm ta đi về phía giường.

Lúc này đây, ta quyết định nghe theo tiếng lòng mình, không đẩy hắn ra nữa.

Mành che hạ xuống, bàn tay hắn nhẹ vỗ về vòng ngọc trên cổ tay ta, sao đó mười đầu ngón tay đan vào nhau.

Nến đỏ lay động, sương khói từ trong lư hương thướt tha lượn lờ.

Tối nay hắn mạnh mẽ đến bất thường, giống như con thú không biết thỏa mãn.

Lúc này ta mới biết, lần trước ở nam phong quán là lần đầu tiên hắn chạm vào nữ nhân, cho nên mới xong nhanh như vậy.

Đêm đó không phải bản lĩnh thực sự của hắn, mà là đêm nay.

Ta tựa như pháo hoa, bị hắn châm ngòi, nở rộ trong đêm tối.

Ta nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt hắn, thấy được một bản thân đẹp vô cùng.

Qua nửa đêm, ta không còn sức lực, rúc vào trong ngực hắn, thanh âm mềm mại: “A Diễn, mấy ngày nữa là tiết nguyên tiêu, thần thϊếp muốn xuất cung đi hội rước đèn.”

Sở Trạch Diễn cầu được ước thấy: “Được, Trẫm đi cùng nàng.”

Đêm vẫn còn dài, chúng ta lập tức chìm vào trong niềm vui sướиɠ cùng tốt đẹp.

Cuộc đời phù du, phải tận sức hưởng thụ.