Chương 7

Ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, Bùi Cảnh Trì ở bên ngoài cầu kiến Hoàng đế.

Hai tay ta vòng qua cổ Sở Trạch Diễn, đáp lại nụ hôn của hắn.

Bùi Cảnh Trì ở ngoài Ngự thư phòng nói vọng vào: “Bệ hạ, thần khẩn cầu Bệ hạ tứ hôn cho thần và Ninh Nhi.”

“Ưm…” Ta hít sâu một hơi, chốc lát đã bị hắn kéo vào trong l*иg ngực.

Hắn thật sự rất dịu dàng, nhu tình, giờ đây cảm giác của ta rất mỹ diệu, trong lòng như nảy lên những đốm lửa.

Ta nghĩ, đây mới là tình yêu nam nữ sao?

Chúng ta không rảnh bận tâm đến Bùi Cảnh Trì.

Bùi Cảnh Trì ở ngoài Ngự thư phòng nghe thấy giọng nói của ta, liền chạy vọt vào.

Hắn nhìn cảnh ta cùng Hoàng đế đang hôn không rời, hai mắt vằn đỏ: “Bệ hạ, sang ngài có thể cướp thê tử của thần?”

Ta nghĩ muốn thoát ra khỏi l*иg ngực Sở Trạch Diễn, hắn lại giữ tay ta lại, ép ta phải tập trung.

Bầu không khí trong Ngự thư phòng đông cứng, Bùi Cảnh Trì xiết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bệ hạ, Đàn Âm vẫn là thê tử của thần, ngài làm như vậy, để tôn nghiêm của thần ở đâu?”

Thị vệ đi vào, kéo Bùi Cảnh Trì trong Ngự thư phòng ra ngoài.

Ta cùng Sở Trạch Diễn hôn đến không thở nổi, mới buông nhau ra.

Hắn ôm ta vào trong l*иg ngực, khóe môi nhếch lên một đường cong, trấn an nói: “Đừng sợ, Trẫm làm chủ cho nàng.”

Ta cảm nhận được sự an toàn trước nay chưa từng có, dịu dàng đáp: “Tạ ơn Bệ hạ.”

Sở Trạch Diễn ngồi trên long ỷ, mở ra một thánh chỉ mới, lệnh cho ta mài mực bên cạnh.

Sỏ Trạch Diễn soạn một thánh chỉ hòa ly cho ta và Bùi Cảnh Trì.

Viết xong thánh chỉ, hắn đóng dấu ngọc tỷ, giao cho thái giám tổng quản.

Sau đó Thái giám tổng quản liền cất cao giọng nói: “Truyền Bùi Tướng quân yết kiến.”

Bùi Cảnh Trì đi vào trong Ngự thư phòng một lần nữa, hắn cắn răng: “Vi thần bái kiến Bệ hạ.”

“Bùi ái khanh, vừa rồi ngươi cầu xin Trẫm tứ hôn cho ngươi và Tiết Ninh đúng không?” Sở Trạch Diễn không nói hắn bình thân, để hắn tiếp tục quỳ.

Ánh mắt Bùi Cảnh Trì khóa chặt vào ta, hai tròng mắt như muốn phun ra lửa: “Bệ hạ, việc này không vội. Thê tử của thần, sao lại ở trong lòng Bệ hạ?”

“Ngươi tới đúng lúc lắm, Trẫm đã thay ngươi viết thư hòa ly với Đàn Âm xong rồi. Sau này nàng không còn là Tướng quân phu nhân nữa, nàng là nữ nhân của Trẫm.” Sở Trạch Diễn vừa mới dứt lời, ngự tiền thái giám liền tiến đến tuyên đọc thánh chỉ.

Đọc xong thánh chỉ, Bùi Cảnh Trì đứng yên tại chỗ, ngập tràn lửa giận: “Bệ hạ, vi thần chưa từng nói muốn hòa ly với Đàn Âm, đây là ngài ép buộc, xin Bệ hạ thu hồi thánh chỉ đã ban!”

“Bùi ái khanh, ngươi vi phạm quân quy, cũng vi phạm đức của người làm phu quân, Trẫm không xử tử ngươi và Tiết Ninh đã là phá lệ mà khai ân rồi. Nếu ngươi không muốn buông tay, Trẫm đành phải xử theo lẽ thường thôi.” Sở Trạch Diễn gằn từng tiếng, phát ra uy nghiêm của một vị Đế vương.

Bùi Cảnh Trì biết lời nói đó của Sở Trạch Diễn có sức nặng nhường nào.

Nếu hắn không muốn hòa ly với ta, sau này sẽ bị tước đi chức quan, truy trách theo nề nếp, Tiết Ninh cũng sẽ bị xử tử do tội làm dâʍ ɭσạи quân doanh.

Bùi Cảnh Trì không cam lòng, bôi xấu ta: “Bệ hạ, Đàn Âm không tuân thủ nữ tắc, đêm qua đã lăn lộn với nam sủng trong nam phong quán một đêm, hôm nay lại nằm trong lòng ngài. Loại nữ nhân không biết liêm sỉ này, sao Bệ hạ phải dây vào làm gì?”

“Câm miệng.” Sở Trạch Diễn mặt rồng tức giận, “Nam nhân tối qua lăn lộn với Đàn Âm ở nam phong quán là Trẫm. Nàng thủ thân như ngọc năm năm, ngươi lại lăn lộn với quân sư trong quân doanh, người không biết liêm sỉ là ngươi mới đúng.”

Bùi Cảnh Trì bị Sở Trạch Diễn nói cho á khẩu không trả lời được.

Hắn biết hoàng quyền tối thượng, chột dạ nói: “Bệ hạ bớt giận, lần này vi thần lập quân công, xin Bệ hạ cho thần lấy công chuộc tội.”

Sở Trạch Diễn lạnh giọng nói: “Muốn lấy công chuộc tội, thì lĩnh chỉ đi. Sau này không được dây dưa với Đàn Âm nữa, nếu không, Trẫm xử tử ngươi cùng Tiết Trữ!”

Thái dương Bùi Cảnh Trì nổi gân xanh, đè nén sự không cam lòng trong mắt: “Thần… lĩnh chỉ.”