Chương 9

Ngày ấy sau khi Bùi Cảnh Trì quay về Bùi phủ, Tiết Ninh liền chạy ra nghênh đón.

Nàng ta thấy Bùi Cảnh Trì cầm trong tay một đạo thánh chỉ, hai mắt sáng ngời: “Phu quân, là thánh chỉ Hoàng thượng tứ hôn cho chúng ta sao?”

Bùi Cảnh Trì thần sắc suy sụp: “Chuyện tứ hôn, thất bại rồi.”

“Sao có thể thất bại? Trong tay chàng không phải thánh chỉ tứ hôn sao?” Tiết Ninh cầm lấy thánh chỉ trong tay Bùi Cảnh Trì, mở ra xem.

Nàng ta thấy không phải thánh chỉ tứ hôn, đáy mắt hiện lên một vẻ mất mát, nhưng rất nhanh đã được thay thế bởi sắc mặt mừng rỡ.

“Hóa ra là thánh chỉ hòa ly, chúc mừng Tướng quân.”

Bùi Cảnh Trì nhíu mày, không vui nổi: “Chúc mừng bản tướng quân? Cái này có gì tốt mà chúc mừng?”

Tiết Ninh biết vừa rồi mình vui mừng quá sớm rồi, nàng ta thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: “Tỷ tỷ bại hoại gia giáo, còn cắm sừng Tướng quân, giờ hòa ly, chẳng phải là chuyện tốt sao?”

Bùi Cảnh Trì tâm phiền ý loạn, lộ ra vẻ mặt không cam lòng: “Bản tướng quân chưa từng muốn hưu nàng ấy. Trước đây bản tướng quân nghĩ nàng ấy không thể rời khỏi bản tướng quân, hiện giờ nàng ấy lại đi theo nam nhân khác, bản tướng quân mới biết, là bản tướng quân không thể buông tay nàng ấy.”

Tiết Ninh đưa tay xoa bụng, trong lòng cảm thấy không đúng: “Tướng quân, trong bụng thϊếp giờ đang mang cốt nhục của chàng, nếu Bệ hạ không tứ hôn, chàng tính thế nào?”

Bùi Cảnh Trì lộ ra một tia không kiên nhẫn: “Bản tướng quân nạp nàng làm thϊếp thất là được.”

“Nhưng vị trí chính thất còn trống…”Tiết Ninh còn muốn nói gì đó.

Bùi Cảnh Trì ngắt lời nàng ta: “Bản tướng quân mệt rồi, việc này hôm khác rồi nói.”

“Dạ, Tướng quân.” Tiết Ninh nuốt ủy khuất xuống bụng, hèn mọn nói: “Thϊếp hầu hạ Tướng quân tắm rửa thay y phục.”

Lão phu nhân cùng hai vị chị em dâu biết được ta tìm được chỗ dựa vững chắc là Hoàng đế, trong lòng vô cùng không vui, nhưng cũng không dám nhiều lời trước mặt người khác.

Mỗi đêm Bùi Cảnh Trì say rượu, lúc say đều gọi tên ta.

“Đàn Âm, sao nàng có thể thông đồng với Hoàng đế nhanh như vậy?”

“Bản tướng quân thật hối hận, đêm đó chưa viên phòng với nàng đã vội xuất chinh, nếu không nàng cũng không thay đổi.”

“Bản tướng quân không cam lòng, thành thân với nàng năm năm còn chưa chạm vào nàng, lại để cho Hoàng đế được hời.”

Tiết Ninh đi đến, thêm rượu cho hắn, khuyên:

“Tướng quân, uống ít thôi, thân thể quan trọng hơn.”

“Chàng chỉ là không cam lòng mà thôi, cũng không phải không thể buông bỏ nàng ta.”

“Giờ nàng ta đã là nữ nhân của Hoàng đế, cho dù Tướng quân có không cam lòng, cũng không thể làm gì khác.”

Bùi Cảnh Trì cầm lấy vò rượu uống một hơi cạn sạch, ném vò rượu xuống mặt đất, răn dạy Tiết Ninh: “Tiết Ninh, đêm Đàn Âm đến quân doanh đó, nếu không phải ngươi cứ quấn quít lấy bản tướng quân, bản tướng quân đã sớm có được nàng.”

Tiết Ninh nhịn xuống ủy khuất, dỗ Bùi Cảnh Trì:

“Tướng quân, chàng cũng đừng suy nghĩ nhiều. Chàng sắp làm phụ thân rồi, chúng ta sống như vậy cũng rất tốt.”

“Sau này Đàn Âm sẽ không sống tốt được mấy ngày đâu, nàng ta từng có một đời phu quân, Thái hậu nhất định sẽ không cho nàng ta sắc mặt tốt được.”

Bùi Cảnh Trì say, thì thào tự nói: “Đúng vậy, Đàn Âm ở trong cung nhất định sẽ không sống tốt được. Thái hậu kia ở bên cạnh nàng, nhất định nàng sẽ trở lại vòng tay của bản tướng quân.”

“Đàn Âm, bản tướng quân giữ vị trí chính thất cho nàng, có một ngày, nàng sẽ quay đầu lại tìm bản tướng quân.”

Tiết Ninh nghe vậy, ánh mắt tối lại, đáy lòng nổi lên ý định gì đó.

Nàng ta thầm nói trong lòng: Thẩm Đàn Âm, ta sẽ không để cho ngươi trở lại vòng tay của Tướng quân, ngươi có ch cũng đừng hòng tranh giành Bùi Cảnh Trì với ta! Vị trí chính thất này, ta nhất định phải có!

Hai tháng sau, Bùi Cảnh Trì dùng nghi lễ dành cho thϊếp thất, đón Tiết Ninh vào cửa.

Vốn là chuyện vui, nhưng đêm hôn lễ đó, Bùi Cảnh Trì uống rượu say, coi Tiết Ninh là ta.

Cả người hắn toàn mùi rượu, bổ nhào về phía Tiết Ninh: “Đàn Âm, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, vi phu sẽ không để nàng một mình nữa.”

Tiết Ninh giãy giụa: “Phu quân, thϊếp là Tiết Ninh, không phải Thẩm Đàn Âm, chàng say rồi.”

“Tiết Ninh cái gì? Trong lòng bản tướng quân chỉ có Đàn Âm.”

“Đàn Âm, Đàn Âm, đến đây để bản tướng quân thương nàng.”



Động tĩnh đêm đó quá lớn, khiến cho Tiết Ninh bị động thai, máu thấm đỏ giường.

Bùi Cảnh Trì say đến mắt lờ đờ, nhìn vết máu dưới thân Tiết Ninh, lại tưởng là lạc hồng lần đầu tiên.

*lạc hồng: máu khi làm ấy ấy lần đầu tiên của con gái.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ điên cuồng: “Đàn Âm, nàng là người của bản tướng quân, không ai có thể cướp đi!”

Tiết Ninh đau đến ngất đi, đến khi tỉnh lại đã đẻ non.

Không có thai nhi trong bụng, càng không có lý do nào để Bùi Cảnh Trì đưa nàng ta lên làm chính thất.

Hận thù của nàng ta đối với ta càng thêm mãnh liệt, thầm nghiến răng: “Thẩm Đàn Âm, đều tại ngươi! Nếu không phải tại ngươi, cái thai trong bụng ta sẽ không sinh non, ta phải bắt ngươi nợ máu trả bằng máu!”