Chương 7: Hừng đông

Ngày hè hừng đông đến sớm, khi mặt trời ló dạng, Chúc Vi Tinh liền từ trên giường bật dậy. Lúc ra khỏi phòng, anh trai cậu hãy còn đang ngáy khe khẽ ở giường dưới.

Bà nội đang nấu cháo trông thấy Chúc Vi Tinh thì rất ngạc nhiên, cậu cùng bà chào buổi sáng, sau đó đi đến phòng tắm rửa mặt.

Cả đêm không ngủ nhưng tinh thần cậu vẫn rất tốt, vệ sinh cá nhân xong, Chúc Vi Tinh lại đem quần áo bẩn chất đống hôm qua đi giặt.

Bàn tay của cậu trắng nõn mịn màng, so với mấy cô gái nhỏ nom còn non mềm hơn, đừng nói làm việc nặng, trước kia sợ là mưa nắng còn chưa từng chịu qua, giờ phút này dùng mấy kỹ thuật trầy trật để giặt quần áo bẩn khiến cậu không quen, cúi nửa người xuống, chưa đến vài phút cậu đã phải thẳng người lên hít thở mấy hơi để không bị choáng váng. Trong nhà không có máy giặt, nghĩ đến bà nội không tiện đi đứng, mùa hè còn đỡ, không biết mùa đông bà nội sẽ giặt quần áo bông dày như thế nào, Chúc Vi Tinh có chút khó chịu.

Sau khi giặt xong, cậu mang đồ ra ngoài hành lang treo lên, gặp mấy người hàng xóm ra cửa đi làm, từ ánh mắt họ nhìn cậu có thể biết được quan hệ xóm giềng trước đây không thân thiết gì cho cam, một bà cụ đang lột đậu nành phía trước còn tỏ vẻ thờ ơ, khinh thường.

Chúc Vi Tinh vẫn tiếp tục phơi quần áo, nhưng kỹ thuật hình như có chút vấn đề, quần áo của Chúc Vi Thần vốn đã quá cũ lại bị cậu treo đến rách thêm hai cái lỗ, càng thêm thê thảm khó nhìn, cậu bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Đang muộn phiền, bên cạnh bỗng vang lên tiếng ầm ầm.

Chúc Vi Tinh giật nảy mình, quay đầu nhìn qua hành lang lầu bốn đối diện thì thấy thanh niên ở hộ 401 đang vô cùng thiếu kiên nhẫn đấm vào cửa, vị trí đó hẳn là nhà vệ sinh của nhà hắn.

Thanh niên kia trông vẫn như ngày hôm qua, thân trên trần trụi, phía dưới vẫn là chiếc quần rộng thùng thình không buộc dây lưng, lê một đôi dép lào, còn ngái ngủ cào cào lớp rạ xanh trên đầu mình, khó chịu lầm bầm: "... Mở cửa, mở cửa, bà xong chưa, Miêu Hương Tuyết!"

Trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng quát mắng: "Giục cái quỷ chứ giục, lão mẹ mày mới vừa vào thôi."

Khương Dực bị mắng không thèm nể mặt mũi, vẫn tiếp tục đập cửa: "Con mẹ nó bà vào liền ở suốt một tiếng, có phải bà ngã xuống bồn cầu luôn rồi không? Còn không đi ra, tôi ị trong quần luôn cho bà xem! Miêu Hương Tuyết, Miêu Hương Tuyết, có nghe không!"

Giọng nói của bọn họ cũng không vì nội dung riêng tư mà thu liễm lại, qua ban công truyền ra khắp bốn phương tám hướng.

Nhưng khác với Chúc Vi Tinh đang cảm thấy lúng túng, mọi người trong ngõ Linh Giáp đều bình tĩnh như thường, đi làm cũng không quay đầu lại, bà cụ lột đậu vẫn tiếp tục lột đậu, ông chú dưới lầu ba tưới hoa tay còn không run.

Thế là ánh mắt 'không bình thường' của Chúc Vi Tinh liền bị thanh niên kia nhạy bén phát hiện, nghiêng mặt nhìn qua.

Chúc Vi Tinh giữ vẻ mặt bình tĩnh, liếc mắt một cái rồi định quay về phòng, lại nghe tiếng mắng vang lên ở ngay hành lang bên cậu.

"Tên ngu chết tiệt nào đem rác rưởi ném ở hành lang thế này, cản đường người ta!"

"Cô nói người ta ngu, người ta cũng không phải ngu đâu, hiện tại nhặt rác có thể kiếm lời bao nhiêu biết không, phát tài đấy."

"Cũng đúng ha, người ta so với chúng ta thông minh hơn nhiều, đồ vật bẩn thỉu hôi hám, cũng biết không thể để trong nhà mình!"

Chúc Vi Tinh theo âm thanh quay đầu lại, thấy có hai người đang nhấc chân đạp cái bao Chúc Vi Thần đặt trên ban công tối qua xuống đầu cầu thang. Thực ra vật kia không lớn bao nhiêu, chất chỗ ấy cũng không ảnh hưởng người đi đường qua lại, nhưng đối phương vẫn cảm thấy chướng mắt.

Chúc Vi Tinh sửng sốt, vội vàng bước tới kéo túi lại, ngẩng đầu nhìn hai cô gái trẻ, hẳn là mới từ 403 đi ra.

Có lẽ trước đó có tiếng xấu bên ngoài, đối phương híp mắt nhìn Chúc Vi Tinh, thấy cậu chưa nói gì thì đứng lên, hừ lạnh một tiếng, đầy mặt chán ghét vòng qua cậu rời đi.

Chúc Vi Tinh phân rõ phải trái, chiếm dụng khu vực công cộng là nhà mình không đúng, nhưng các cô đối với anh trai nói năng lỗ mãng như thế, cậu liền thu lại áy náy, chỉ yên lặng nhấc đồ đem xuống lầu, để tránh lại chặn đường đi của người khác.

Lúc này có người gọi cậu.

"Vi Tinh... Vi Tinh."

Chúc Vi Tinh tìm một vòng, nhô ra ban công thì thấy dì Tiêu đang đứng dưới lầu vẫy tay với cậu, dắt theo một cậu nhóc mũm mĩm bên người.

Dì Tiêu nói: "Vi Tinh à, mấy bộ quần áo kia có phải con phơi không? Không thể trực tiếp treo chúng lên được, phải kẹp lại, nếu không gió thổi bay mất, bà của con sẽ phải gõ cửa nhờ người khác nhặt về đó."

Chúc Vi Tinh nghe xong chỉ có thể tay chân vụng về làm theo hướng dẫn của dì Tiêu làm lại từng bước một. Hai người cách bốn lầu, theo trình tự chỉ dẫn thực hành từng động tác, mà hiệu quả vẫn thảm không nỡ nhìn.

"Thôi, chờ đưa Long Long đi rồi dì phơi giúp con. Mấy cái túi rác kia con không cần bỏ đi, dì qua chợ lưu động sẽ hỏi giúp nhà con tìm người thu mua."

Dì Tiêu nói xong liền dắt cháu trai đi, đứa nhỏ bị dì nắm tay một mực nhìn chằm chằm cậu, không nhịn được mỉm cười với cậu, sau đó còn ngượng ngùng vẫy vẫy tay.

Chỉ là một hành động rất đơn giản, nhưng lại là nụ cười chân thành nhất mà Chúc Vi Tinh nhìn thấy từ khi tỉnh lại đến nay, không có nghi ngờ, không có thương hại, cũng không có thận trọng quá mức. Cậu không khỏi vẫy tay lại với đứa nhỏ, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

Đợi đứa nhỏ đã đi xa, Chúc Vi Tinh quay người, lại phát hiện thanh niên to con ở dãy nhà đối diện vẫn chưa rời đi, hắn nửa dựa vào cửa cầm điếu thuốc đã muốn cháy đến bên mông, lười biếng nhìn sang. Giống như nhìn một vở kịch hí, tuy buồn tẻ nhưng miễn phí, lại có nhiều tiết mục, miễn cưỡng để hắn gϊếŧ thời gian vậy.

Nhìn thấy ánh mắt của Chúc Vi Tinh, thanh niên bất cần đời hướng cậu nhướng mày, dụi tắt điếu thuốc trên tường xi măng.

Chúc Vi Tinh cho là hắn có lời muốn nói, nhưng chưa kịp nói gì thì cánh cửa phía sau hắn đã mở ra.

Miêu Hương Tuyết từ bên trong đi ra, thay bộ đồ ngủ hoa thành váy hoa, gương mặt trang điểm nhẹ, rất xinh đẹp rất có khí chất, trông nhiều nhất cũng mới bốn mươi, khó tin được sẽ có con trai lớn như vậy, càng khó tin hơn là, cô lại cùng con trai mình la hét ỏm tỏi ở cửa nhà vệ sinh thế kia.

Miêu Hương Tuyết lấy quạt nhựa trong tay vỗ vỗ đầu Khương Dực, mất hứng nói: "Có mày mới dám nói chuyện với tao như thế, giục giục giục, gọi hồn à, cũng không thấy mày thật sự ị bậy trong quần. Đi đi, tranh thủ nhanh lên, một hồi ăn sáng xong thì đi với tao tới đồn công an."

Khương Dực hiển nhiên linh hoạt tránh khỏi bàn tay của cô: "Hừ, không đi, có việc."

"Mày thì có việc gì? Kiện cáo này là của một mình tao à? Tao còn không phải vì cha mày, vì mày, vì trong nhà này hay sao. Mày nghĩ xem, chúng ta có thể nhận được bao nhiêu tiền nếu mà thắng kiện..."

Một chuỗi dài lải nhải không ngừng nghỉ bị Khương Dực bạo lực đóng cửa trực tiếp cắt đứt.

"Cái thằng nhóc thối này!!"

Miêu Hương Tuyết tức giận mắng, nhưng cô cũng không thực sự so đo với Khương Dực, vuốt vuốt tóc mai, giương mắt nhìn về phía Chúc Vi Tinh, lại lập tức nở nụ cười.

"Bà Chúc, buổi sáng tốt lành."

Chúc Vi Tinh quay đầu mới phát hiện bà nội vừa bước ra ngoài, trầm ngâm nhìn mấy bộ quần áo nhàu nhĩ mà cậu phơi ngoài ban công.

Nghe Miêu Hương Tuyết chào hỏi, bà Chúc lịch sự gật đầu.

"Tôi vừa mới mua đậu phụ, là sạp mới trong chợ đó, để tôi lấy cho bà. Vừa lúc cháu trai bà cũng có ở đây, cùng nếm thử xem." Miêu Hương Tuyết rất nhiệt tình, có thể thấy là tính tình hùng hổ hấp tấp, đối với Chúc Vi Tinh, thái độ của cô có chút không giống với những người khác, không để ý lắm.

Bà Chúc lại từ chối: "Không cần, chúng tôi ăn sáng rồi, cám ơn."

"À, được rồi." Miêu Hương Tuyết cũng không nói nhiều, sảng khoái đáp một tiếng rồi rời đi.

Còn lại bà Chúc, bà liếc nhìn quần áo trên ban công rồi cũng quay vào nhà.

Chúc Vi Tinh còn đang đói bụng đi theo sau bà, vừa vào cửa liền thấy Chúc Vi Thần vội vàng đi ra, cậu liền nhanh chóng chuyển lại lời đề nghị của dì Tiêu khi nãy.

Chúc Vi Thần lại không yên lòng đống phế liệu chất đống bên ngoài, kiên trì muốn đích thân kiểm tra, lúc đi ngang qua Chúc Vi Tinh vẫn khẩn trương tránh né, thay vì nói là đối với Chúc Vi Tinh bài xích, không bằng nói là anh đang sợ Chúc Vi Tinh ghét bỏ mình.

Chúc Vi Tinh cũng không lập tức tỏ ra thiện chí quá mức, cậu không biết tính cách trước kia của mình ra sao, nhưng chắc chắn cậu của hiện tại không phải một người bày vẻ làm dáng này nọ, cậu tình nguyện dùng hành động thiết thực để biểu đạt tâm ý của mình từng chút một.

Trải qua một đêm, Chúc Vi Tinh đã lên kế hoạch tương đối cho cuộc sống tương lai của mình, trong hoàn cảnh hiện tại, tiêu chuẩn và nguyện vọng cao xa là không cần thiết, thức thời sẽ an toàn hơn. Không nói đến cái khác, Chúc Vi Tinh cậu, ít nhất muốn làm một người nhà, người bạn cũng như làm một con người xứng đáng.

Trong lòng đã quyết nhưng ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh lãnh đạm, thấy bà nội bưng chén múc cháo, cậu liền đi tới giúp chia đồ ăn kèm.

Thực ra không có nhiều món ăn, một ít dưa chuột muối, một ít củ cải khô, cộng thêm ba củ khoai lang hấp.

Chúc Vi Tinh đặt cái chén lớn nhất ở đối diện muốn để cho anh trai, nhưng Chúc Vi Thần trực tiếp cầm cái chén khác tùy ý gắp đồ ăn rồi đến ngồi xổm ở một góc bếp.

Thấy Chúc Vi Tinh nhìn chăm chú bên kia mà mãi không động đũa, bà nội gõ gõ chén: "Ăn đi, không cần để ý đến nó, nó quen rồi."

Chúc Vi Tinh đành chịu, dưới bầu không khí không mấy hài hòa này mà yên lặng ăn sáng.

Ăn xong thì đi thu dọn phế liệu, Chúc Vi Thần cùng bà nội đi giao, khi trở về anh cầm một tờ mười tệ cũ nhèo, ngũ quan không tự nhiên tràn đầy vui mừng.

Bà nội cũng trở lại, cầm ba tờ tiền đỏ hồng đi đến đặt trên bàn trước mặt Chúc Vi Tinh.

Cậu không hiểu ra sao.

Bà nội nói: "Đồn công an vừa gọi điện thoại tới, cần cháu đi qua đó để nói về vụ tai nạn, tiền này mang theo đi đường cần cái gì thì mua."

Chúc Vi Tinh không nhúc nhích, bà nội lại cho rằng cậu ngại ít: "Trong nhà trước mắt chỉ có nhiêu đây, không đủ thì ta lại đi ngân hàng lấy."

Nghe thế, hình ảnh sổ tiết kiệm lít nha lít nhít hiện lên trong đầu cậu, Chúc Vi Tinh vội vàng đứng lên.

"Cháu..."

Cậu muốn nói không cần, muốn nói mình sẽ tự kiếm tiền, nhưng thực tế là bây giờ cậu không có gì cả, không hiểu rõ hoàn cảnh xã hội xung quanh, cũng không có nguồn tài chính, muốn tự lực cánh sinh đi làm công lại ngay cả một bản sơ yếu lý lịch còn không có, cậu không có tư cách giả vờ khách sáo với bà nội.

"Cháu... này đủ rồi ạ." Cuối cùng, Chúc Vi Tinh vẫn là nghẹn ra câu này, cầm lấy ba tờ tiền đỏ, nghĩ nghĩ, lại rút ra một tờ trả lại, "Hai trăm là được rồi, không cần nhiều như vậy."

Bà nội cũng không khách sáo với cậu, sau khi nhận lại một trăm, bà dừng lại nói: "Cũng không vội, chờ sức khỏe tốt hơn rồi đi."

Chúc Vi Tinh trong lòng mềm nhũn: "Không sao ạ, hôm nay liền đi."

Đồn công an không xa, bà nội cũng không cản cậu. Chúc Vi Thần muốn đi ra ngoài, bà nội liền săn sóc đưa cho anh một chai nước lạnh.

Chúc Vi Thần đeo một túi vải rách nát trên lưng, mang theo chai nước bà nội đưa cho rồi vui vẻ rời đi. Anh không đi cùng hướng với Chúc Vi Tinh, mà hướng về phía quảng trường Thiên Lam, nơi đó đông đúc rộng lớn lại cao cấp, hẳn nhiên có nhiều thứ giá trị trong thùng rác.

Chúc Vi Tinh nhìn theo bóng lưng của anh trai, lại nhìn về phía bà nội tỏ vẻ đã tập mãi thành quen, không nói lời nào hướng về một con đường khác mà đi.

***Lời tác giả:

Mấy chương này trông có vẻ là viết nhảm, nhưng sau này mọi người có lẽ phải quay lại đọc kĩ mấy lời nhảm nhí này đấy.

- ------------