Chương 1

Thành phố Bắc, tháng bảy, nhiệt độ ngoài trời lúc này là 38 độ.

Nhiệt độ như thế này đã kéo dài liên tục được nửa tháng nay.

Một tia hơi nước ẩm ướt cuối cùng ở trong không khí cũng đã bị ánh mặt trời làm bốc hơi hết sạch.

Dưới cái nắng như thiêu như đốt, mặt đường trải nhựa dường như bốc lên hơi nóng đem người ta nướng cháy thành than.

Cho dù đi dưới tàng cây, ánh mặt trời mãnh liệt cũng có thể xuyên thấu qua tầng lá cây thưa thớt, giống như từng tia laser bắn xuống làm bỏng rát làn da.

Buổi chiều, lúc một giờ ba mươi phút là thời điểm ánh mặt trời gay gắt nhất.

Trên đường rất ít người đến kẻ đi.

Phía trên lối đi bộ có một thân ảnh đang thong thả bước đến.

Một chiếc dù màu đen thật lớn tựa hồ có thể che được cho cả ba người trưởng thành, phía dưới tán dù là một thân ảnh nhỏ nhắn gầy gò.

Trời nóng đến như vậy mà cô ấy mặc một chiếc áo hoodie màu đen, mặc quần thể thao màu đen, đi giày thể thao, trên đôi vai mảnh khảnh cõng một cái ba lô to lớn màu đen căng phồng.

Cô ấy cầm cán dù bằng một tay, mấy ngón tay trắng bệch nắm lấy cán dù làm lộ ra một đoạn cổ tay thật nhỏ, làn da trắng đến mức làm cho người ta phải kinh hãi, cũng nhỏ đến mức làm cho người ta phải kinh hãi, phảng phất có thể bị bẻ gãy vô cùng dễ dàng. Tuy vậy, cái tay nhìn có vẻ yếu ớt đó khi chống đỡ cả chiếc dù cực lớn như thế lại có cảm giác không hề tốn sức một chút nào, ngay cả cái ba lô to căng phồng ở sau lưng dường như cũng không hề ảnh hưởng đến bước chân nhẹ nhàng của cô ấy.

Phía dưới bóng râm do cây dù tạo ra chỉ thấy mũ của áo hoodie trùm lên đầu, mép mũ phủ đến tận sống mũi lộ ra đôi môi không có chút huyết sắc nào cùng với một chiếc cằm nhọn.

Ở trên đường có hai người đang đi qua nhịn không được liền ghé mắt nhìn lại.

Vừa nhìn đã thấy kỳ quái lại mơ hồ có chút lo lắng nữa, liệu cô ấy có thể đỡ được cái dù đó không hay là bị cái ba lô to lớn căng phồng ở sau lưng đè bẹp.

Trường Tuế cầm dù, bước chân thong thả không nhanh không chậm. Đột nhiên, phía trên đỉnh dù giống như bị có một thứ gì đó từ trên cây rơi xuống đập vào phát ra một tiếng trầm đυ.c, cánh tay cầm dù cũng bị đè xuống. Ngay sau đó, vật kia từ phía trên tán dù rơi xuống, rơi thẳng trước mắt cô.

Cô dừng bước và cúi đầu nhìn xuống, thấy trước mặt chính là hai bàn chân nho nhỏ béo mập trắng nõn không mang giày, lúc này hai bàn chân đó đang ở trên mặt đường nóng cháy nhảy tới nhảy lui.

“A! Nóng quá, nóng quá ——-”

Cô hơi nâng dù lên một chút.

Đập vào mắt là một đứa trẻ khoảng chừng sáu bảy tuổi có bộ dáng không khác gì một đứa trẻ bình thường, nhưng ở trên đỉnh đầu nó có một mầm cây xanh non mọc ra từ trên mái tóc gắn chặt với đỉnh đầu, giống như là từ trong hộp sọ mọc ra.

Trường Tuế trong lòng lộp bộp một chút.

– là một tiểu yêu quái.

Hai người một cao một thấp, ánh mắt chạm nhau phía dưới tán dù, mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiểu yêu quái nghiêng đầu trợn tròn mắt: “Yêu quái à?”

Trường Tuế trên mặt không có một tia gợn sóng nào, cô vẫn bình tĩnh dời ánh mắt sang chỗ khác, sau đó vòng qua nó và tiếp tục bước về phía trước.

Tiểu yêu quái chân trần đuổi theo cô rồi đứng trước mặt nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi biết cô nhìn thấy tôi.”

Trường Tuế giống như là không nghe được lời nói của đứa trẻ đó và cứ đi thẳng về phía trước.

“Cô không phải là yêu quái phải không? Tôi không ngửi thấy mùi yêu khí trên người cô, cô có phải là con người không? Tôi biết cô có thể nhìn thấy tôi mà….Tại sao cô lại không nói chuyện? Này, cô đừng giả bộ nữa! Tôi biết cô có thể nhìn thấy tôi!” Đứa trẻ cứ nhảy nhảy nhót nhót đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng bị mặt đất hun nóng kêu a a nhưng người trên đường dường như là không hề nhìn thấy nó.