Chương 19

Những đường nét trên mỗi lá bùa hầu như không thể phân biệt được bằng mắt thường, giống như đã phải vẽ qua cả mấy trăm ngàn tấm mới có thể thành thạo được như vậy.

Sau khi vẽ xong được hai mươi tư lá bùa thì cô dừng lại, chu sa ở trên đĩa cũng vừa hết.

Cô thu dọn đồ đạc rồi cất lại vào ba lô.

Sau đó, cô chồng mấy lá bùa đã vẽ xong ở trên bàn lại thành một xấp rồi mới ngước mắt lên nhìn Tần Nhất Xuyên không biết đã đến bên cạnh từ lúc nào.

Cô chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu sang chỗ khác nhìn về phía cửa sổ thuỷ tinh ở sau lưng.

Đã trưa rồi.

Cô gấp mấy lá bùa vừa vẽ xong lại, cất vào một chiếc túi nhỏ mang theo người rồi nói: “Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn cơm cái đã.”

Bàn Tử nghĩ đến lượng cơm mà Trường Tuế có thể ăn, toàn thân không khỏi run lên. Nhưng anh biết điều này là không thể tránh khỏi nên nhiệt tình mời Tần Nhất Xuyên: “Nhất Xuyên, chắc là anh cũng chưa ăn trưa phải không? Hay là cùng đi ăn cơm với chúng tôi luôn nhé.”

Trường Tuế nói: “Nhà anh ta có người nấu cơm rồi.”

Tần Nhất Xuyên ban đầu muốn từ chối nhưng thấy Trường Tuế nói như vậy, anh ta lại sinh ra ý nghĩ muốn đối nghịch với cô: “Được, chúng ta cùng đi ăn đi.”

Nói xong, lại còn liếc mắt nhìn Trường Tuế có vẻ khıêυ khí©h. Trường Tuế không thèm để ý đến anh ta, từ trong ba lô lấy ra một cái túi dây rút nhỏ, lập tức đi về phía nhà vệ sinh. Cô bước vào trong nhà vệ sinh sau đó mở túi dây rút ra, từ bên trong lấy ra hai thanh màu trắng rồi ném thẳng qua cái lỗ vào bên trong.

“Đó là cái gì thế?” Bàn Tử tò mò hỏi, đối với những cái mà Trường Tuế lấy ra anh ta đều hiếu kỳ muốn biết.

“Phấn làm sạch.”

Trường Tuế trả lời ngắn gọn.

Ở bên trong âm khí quá nặng nề, thể chất của cô quá đặc biệt, nếu bị âm khí này quấn lấy có khi hồn phách cũng trở nên bất ổn. Loại bột phấn được mài ra từ đá lửa đỏ này có thể hấp thụ một phần âm khí trong đó.

Bàn Tử lại hỏi tiếp: “Để làm gì vậy?”

“Có nói anh cũng không hiểu đâu.”

Trường Tuế nói, cô vặn vòi nước rửa tay rồi bước ra ngoài.

Bàn Tử không khỏi tò mò, bước tới cái lỗ trên tường rồi nhìn qua. Lập tức anh ngửi thấy mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc, sau đó thấy ở phía sau cái lỗ đó có một cái bậc thang dài kéo xuống dưới, ở phía dưới kia dường như có một cái tầng hầm tối thui nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn lâu liền có cảm giác giống như bên trong có cái gì đó muốn chui ra…

Bàn Tử đột nhiên run rẩy, cánh tay nổi đầy da gà, sợ hãi đến mức không dám nhìn thêm nữa. Anh vội vàng đi theo Trường Tuế rời đi.

Bàn Tử ban đầu chỉ định cùng với Trường Tuế tuỳ tiện tìm một quán ăn nhỏ ở gần đó ăn cho qua bữa, nhưng bây giờ có Tần Nhất Xuyên ở đây, anh đã muốn tìm cơ hội làm quen lôi kéo người ta nên vẫn phải giữ mặt mũi một chút.

Anh đi đến một nhà hàng có vẻ cao cấp hơn.

Khi cầm lấy thực đơn, anh liền đưa cho Tần Nhất Xuyên để anh ta gọi món trước. Theo như thói quen từ trước của Tần Nhất Xuyên, anh ta sẽ đưa cho mấy cô gái gọi món trước. Nhưng khi anh nhìn Trường Tuế, anh ta liền tuỳ tiện gọi hai món ăn rồi đưa thực đơn trở lại cho Bàn Tử. Bàn Tử mím môi đưa lại thực đơn cho Trường Tuế. Trường Tuế nhận lấy thực đơn, cũng chỉ tuỳ tiện gọi ba món ăn, rồi lại đưa thực đơn lại cho Bàn Tử. Bàn Tử kinh ngạc nhìn Trường Tuế, sau đó lại gọi thêm hai món nữa, rồi đưa lại thực đơn cho người phục vụ nhà hàng.

Mặc dù lần này Trường Tuế không gọi một bàn đồ ăn nhiều như lần trước nhưng Tần Nhất Xuyên vẫn bị sức ăn một lần ba chén cơm của cô làm cho choáng váng. Ở trong vòng tròn sinh hoạt của anh ta, hầu như cô gái nào cũng ăn uống hết sức kỷ luật, đặc biệt nghiêm khắc về chế độ ăn uống, việc giảm cân luôn luôn đặt ở trên miệng. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái giống như Trường Tuế, ăn nhiều hơn cả đàn ông.