Chương 24

Đúng lúc này, Bàn Tử lao tới, từ phía sau dùng cánh tay bóp cổ “Tần Nhất Xuyên”, cố gắng tách anh ta ra rồi nổi giận mắng: “Con mẹ nó, anh buông cô ấy ra!”

Nhưng mà bàn tay “Tần Nhất Xuyên” cứng rắn giống như kìm sắt bóp chặt lấy cổ Trường Tuế, giống như không bóp chết cô thì sẽ không thả tay ra.

Sức lực của Bàn Tử lớn đến như vậy nhưng cố gắng bao nhiêu anh ta vẫn bất động, thậm chí anh dùng bàn tay có vẽ bùa chú đánh về trên lưng của “Tần Nhất Xuyên” cũng không có tác dụng gì. Mắt thấy hai mắt Trường Tuế nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt bây giờ đỏ ửng lên, sắc mặt thống khổ, anh gấp đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng vào lúc này, Trường Tuế bỗng nhiên mở mắt ra, dùng sức cắn rách đầu lưỡi, sau đó phun thẳng một ngụm máu lên mặt “Tần Nhất Xuyên”!

Sắc mặt “Tần Nhất Xuyên” trở nên dữ tợn! Sau khi phát ra một tiếng gầm nhẹ, bóng xám đột nhiên tách khỏi thân thể Tần Nhất Xuyên, sau đó cuốn lấy bóng xám ở cách đó không xa theo thông đạo vọt thẳng ra ngoài.

Ánh mắt Tần Nhất Xuyên dần dần thanh tỉnh trở lại, sau đó anh ta hoảng sợ nhìn thấy bàn tay mình đang dùng sức bóp cổ Trường Tuế. Thậm chí gân xanh trên mu bàn tay cũng bật lên, anh ta sợ đến mức vội vàng buông tay ra. Thân thể Trường Tuế lập tức mềm nhũn, dựa vào tường trượt thẳng xuống đất, sau đó nằm trên mặt đất ho khan một hồi kịch liệt.

Bàn Tử lập tức tiến lên: “Cô sao rồi? Có bị gì không?”

Trường Tuế chỉ cảm thấy cổ họng của mình suýt chút nữa bị cắt đứt, cổ họng đau nhức kịch liệt, không thể nói ra lời.

Tần Nhất Xuyên sửng sốt thật lâu mới quỳ gối trước mặt Trường Tuế, tay cũng không dám chạm vào cô, cảm giác sợ hãi, khẩn trương, luống cuống lại áy náy nhìn cô. Nghĩ đến việc anh ta suýt chút nữa đã bóp chết cô, trong lòng liền run rẩy, sự áy náy cơ hồ nuốt chửng cả người anh ta, anh ta run rẩy nói: “Thực xin lỗi…Thực xin lỗi…”

Trường Tuế ngẩng đầu hung tợn nhìn chằm chằm anh ta, giọng nói khàn khàn chất vấn: “Ai bảo anh vào đây hả?”

Tần Nhất Xuyên từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bị người ta răn dạy sắc bén như vậy, thân thể cao lớn co rúm lại: “Tôi…Thật xin lỗi…”

Bàn Tử lúc này cũng không thèm quan tâm đến việc Tần Nhất Xuyên là con trai của Tần Diệu Văn nữa. Anh quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, nhưng rồi chính anh lại bị dọa đến kinh hoàng.

Khuôn mặt trắng trẻo của Tần Nhất Xuyên lúc này bị dính đầy máu, tất cả đều là từ ngụm máu lúc nãy Trường Tuế mới phun ra.

Sự tức giận của Bàn Tử nhanh chóng tiêu tan, anh vừa đỡ Trường Tuế dậy vừa hỏi: “Không phải là anh đến chỗ đạo diễn Tần à? Sao tự nhiên lại quay về đây thế?”

Tần Nhất Xuyên nhìn Trường Tuế rồi cẩn thận từng li từng tí nói: “Tôi ở bên ngoài đợi rất lâu, mãi vẫn không thấy hai người đi ra nên mới vào đây xem thử.”

Bây giờ tâm tình của anh ta cực kỳ phức tạp. Những điều bày ra ở trước mắt anh ta bây giờ làm cho anh ta không thể không tin. Thì ra ngay từ đầu những điều Trường Tuế nói đều là sự thật, chính anh ta đã hiểu lầm cô, chống đối cô, vừa nãy còn tự tiện bước xuống đây, không chỉ làm phiền cô mà suýt chút nữa còn bóp chết cô nữa.

Bình thường lúc xem mấy phim phiêu lưu mạo hiểm, anh ta ghét nhất chính là mấy người đồng đội heo, nhưng vừa rồi hành vi của anh ta chẳng phải chính là đồng đội heo đó hay sao?

Tần Nhất Xuyên đối với Trường Tuế vô cùng áy náy, hận không thể bị cô hung hăng mắng cho một trận mới tốt.

Bàn Tử cũng rất đau lòng nói: “Vừa rồi nếu không phải do anh xông tới, Trường Tuế đã chế trụ được vật kia lâu rồi.”

Tần Nhất Xuyên ngoại trừ xin lỗi, thì vẫn chỉ là xin lỗi: “Tôi vô cùng xin lỗi.”

Trường Tuế rất khó chịu, đầu đau, cổ họng cũng đau, đầu lưỡi bị cắn rách cũng đau, nếu như không phải bây giờ cô đang vô cùng suy yếu, cô tuyệt đối phải đánh cho Tần Nhất Xuyên một trận. Cô cũng không thèm nhìn anh ta nữa, đưa tay lên vai Bàn Tử, ngẩng đầu yếu ớt nói: “Anh đỡ tôi đi ra ngoài đi.”