Chương 29

Có cơ hội trước mắt như thế này đương nhiên Trường Tuế sẽ không buông tha.

“Vậy thì vừa hay, lúc tôi còn trẻ cũng đã từng đến chùa Thanh Sơn một lần rồi. Tôi nhớ ở đó cây cối rất nhiều, tranh thủ đợt này dẫn ông Tần qua đó xem một chút.” Bà Tần mím môi cười rồi lại nói với Tần Nhất Xuyên: “Tiểu Xuyên, con cũng đi theo ba mẹ đến đó ở mấy ngày đi.”

Tần Nhất Xuyên lập tức nói: “Con không đi đâu.”

Bà Tần cũng không ép buộc anh ta.

Tối hôm nay chắc chắn không thể ở trong ngôi nhà này được nữa nên anh ta liền lên lầu thu dọn hành lý chuẩn bị ra khách sạn thuê phòng ở tạm.

Trường Tuế đã vẽ hai tấm bùa an thần gấp lại thành hình vuông nhỏ, nhét vào trong cái túi vải nhỏ rồi dùng sợi chỉ màu đỏ cột lại, để Tần Nhất Xuyên và Bàn Tử đeo ở trên cổ.

“Hai người mang trong vòng bảy ngày là có thể lấy xuống, chú ý nhớ đừng để bị dính nước.”

Tần Nhất Xuyên nhét túi vải nhỏ vào bên trong cổ áo, không hiểu sao tự nhiên lại có một cảm giác an tâm hẳn.

Trường Tuế bảo Bàn Tử cầm lấy ba lô của cô, chào đạo diễn Tần và bà Tần rồi rời đi.

Trường Tuế vừa thắt dây an toàn xong, Tần Nhất Xuyên đã đuổi theo. Vóc dáng của anh ta rất cao nên phải khom người nhìn vào Trường Tuế đang ngồi ở trong xe: “Cô lưu lại số điện thoại của tôi đi, lúc nào cô tới thì gọi điện cho tôi.”

Trường Tuế nhìn anh ta rồi nói: “Không cần đâu, bà Tần có đưa chìa khóa nhà cho tôi rồi. Thiếu gia Tần vẫn nên cách xa mấy việc này thì tốt hơn đấy.”

Bàn Tử: “….”

Mấy lời của cô vào tai Tần Nhất Xuyên nghe như thể cô đang bảo anh ta cách xa cô ra một chút vậy. Anh ta lớn đến thế này rồi, đây là lần đầu tiên bị ghét bỏ phũ phàng như thế làm anh ta cảm thấy khó chịu, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ mất mát: “….Ồ.”

Bàn Tử vội vàng nói: “Anh đưa số điện thoại cho tôi đi, nếu có việc gì thì tôi sẽ gọi điện cho anh ngay.”

Hai người ở hai bên Trường Tuế thêm WeChat của nhau.

….

Ở trong xe, Bàn Tử tranh thủ giáo dục về cách giao tiếp cho Trường Tuế.

“Trường Tuế, thái độ của cô đối với Tần Nhất Xuyên tại sao lại lạnh lùng như thế hả? Cô còn giận anh ta à? Ai, kỳ thật cũng không phải anh ta cố ý mà, hơn nữa tôi cũng nhìn thấy anh ta cũng rất áy náy đấy, lúc cô đang nằm ngủ ở trên ghế sô pha, chính anh ta đã đi lấy chăn đắp cho cô, còn đứng một lúc lại đi vào xem cô thế nào…”

“Anh ta chính là con trai duy nhất của đạo diễn Tần, ở trong giới này có biết bao nhiêu người muốn làm quen với anh ta mà còn không được đâu, vừa nãy anh ta còn chủ động cho cô số điện thoại mà cô lại không cần. Nếu như cô có quan hệ tốt với anh ta, đánh vào vòng tròn quan hệ của anh ta thì cần gì phải lo về tài nguyên sau này của cô nữa? Cơ hội tốt ở ngay trước mặt như thế mà cô còn không nắm cho chặt…”

Trường Tuế nhắm mắt dưỡng thần không trả lời.

Bàn Tử tiếp tục lải nhải: “Muốn lăn lộn ở trong giới này cần phải có EQ, trừ khi diễn xuất của cô xuất quỷ nhập thần, lên đến đỉnh cao nhất như trình độ của Hạ Luật kia, chỉ mới mười chín tuổi mà đã bước lên đến đỉnh cao nhất của kim tự tháp, khi đó thì cô không cần phải để ý tới bất cứ người nào, còn có cả đống người mỗi ngày tới cửa cầu xin cô đóng phim. Còn không thì, phải giống như Triệu Thần An mà chúng ta đã gặp sáng hôm nay ấy, bối cảnh gia đình trâu bò, như vậy thì cũng không cần nhìn sắc mặt của người nào hết. Nhưng mà những người giống như chúng ta đây này, là người mới không có bối cảnh không có thực lực, mới bước vào trong giới này phải học cách làm sao để làm quen với người khác, phải gọi người này là chị người kia là anh, đó cũng là cái cơ bản nhất…”