Chương 12

Rất tốt, không chủ động hỏi NPC vấn đề có liên quan, thì không có nhiệm vụ. 《Sinh Tức》, không hổ là mi.

Vân Thời nhắn tin với Anh Đào Cái Gì Vị, xác nhận An Thành quả nhiên chính là Chủ Thành thứ nhất.

Sau khi Vân Thời nhận được nhiệm vụ này, Ôn Phong Khởi cũng nói cho cậu phương hướng trở về, nói không chừng đây là chuyện có liên quan đến ba vị đồng đội khác. Nếu chỉ ở đây thì sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, thế nên có lẽ chỉ khi Song Tử đảo, nhiệm vụ mới có thể hoàn thành.

Trong lúc Vân Thời suy nghĩ thì NPC này lại bắt đầu đi loanh quanh trong rừng.

Anh Đào còn chưa tới, Vân Thời cũng không thấy quái gần đây, hơn nữa NPC của trò chơi này là trí năng, nên cậu nhịn không được hỏi: “Anh đang tìm gì thế?”

Cậu vừa hỏi, NPC đã trả lời: “Hai ngày trước, tôi có đặt một cái bẫy ở đây, tôi nhớ rõ là tôi để nó gần đây mà, sao lại không thấy chứ…”

“Bẫy?” Vân Thời nhớ đến nguyên liệu dùng để làm bẫy trong, không biết cậu có thể học thiết kế bẫy với NPC không nhỉ?

Ôn Phong Khởi gật đầu, lại nói: “Đúng thế. Cậu là người mới đến đây đúng không? Ban đêm không an toàn, muốn qua đêm ở thôn hoặc gần thôn, phải giao đủ vật tư, bằng không mọi người ở đây sẽ không cho cậu đi vào.”

Thế mà còn có quy tắc ẩn vậy luôn? Nhưng Vân Thời nghĩ lại, cũng thấy khá là hợp lý.

Bây giờ đang là tận thế, những người sống sót đó, tất nhiên là phải tìm mọi cách để mình sống sót, càng sống lâu, thì loại chuyện nhường tài nguyên mình có cho người khác, chỉ có rất ít người làm.

NPC của trò chơi này đều có hành vi, logic riêng, điều này cũng khiến trò chơi sát với thực tế hơn.

Nếu thật sự như thế…

Vân Thời hỏi Ôn Phong Khởi: “Tôi có thể cho anh vật tư, bất quá, anh có thể dạy tôi làm bẫy không?”

Ôn Phong Khởi đồng ý rất nhanh: “Tất nhiên có thể.”

[Hệ thống: Chúc mừng người chơi “Vân Đạm Phong Lưu” đã học được “Bẫy sơ cấp”.]

Vân Thời cười nhẹ một cái, ở thế giới xa lạ này, game thực tế ảo thú vị hơn nhiều những gì cậu tưởng tượng.

Mà càng làm cho người vui vẻ chính là, chế tạo bẫy rõ ràng là kỹ năng sinh hoạt, nhưng sau khi Vân Thời thử, [Bẫy] lại có thể thêm vào kỹ năng chiến đấu.

[Bẫy: Kích hoạt bẫy nổ trong phạm vi 20 mét, thời gian CD là 30 giây.]

NPC bắt đầu giảng giải cho Vân Thời cách chế tạo [Bẫy sơ cấp], nguyên liệu chế tác rất đơn giản, chỉ cần nhánh cây, cỏ, cục đá, và mấy cái dây đằng. Bẫy đơn giản nhất chỉ có 10 điểm công kích, nhưng nếu nguyên liệu tốt hơn chút, chẳng hạn như đổi cục đá thành nanh sói lúc trước Vân Thời lấy được, thì cái bẫy kia có thể tạo ra 30 điểm đến 40 điểm thương tổn, còn nếu sử dụng gai độc thì thương tổn còn cao hơn, ước chừng khoảng 70 điểm, thậm chí còn thêm hiệu ứng chồng độc liên tục.

Mặc dù đây không phải loại kỹ năng truyền thống, nhưng có thể khắc phục chút điểm yếu mà nhân vật Vân Thời đang có. Có điều, khuyết điểm của bẫy cũng rất rõ ràng, nó yêu cầu người dùng phải đặt trước, cũng phải để quái đi vào nơi có kíp nổ, mới thực sự tạo ra thương tổn cho quái.

Nhưng dù thế nào đi nữa, có còn tốt hơn không.

Nanh sói và gai độc là nguyên liệu màu lục, Vân Thời chỉ cần làm mười cái [Bẫy sơ cấp] đơn giản để luyện kỹ năng là có thể sử dụng nguyên liệu xanh để chế tác bẫy cấp cao hơn.

NPC đã giảng giải xong, Vân Thời cũng trả nguyên liệu cho y như đã hứa, NPC rất vừa lòng, Vân Thời lại hỏi: “Nếu tôi không hỏi anh, thì tôi không thể học được kỹ năng này đúng không?”

Lần này Ôn Phong Khởi không nói gì, nhưng y vẫn cho Vân Thời một ánh mắt, để cậu tự hiểu.

Ánh mắt kia rất dễ hiểu, ý tứ là: Vô nghĩa! Cậu không nói thì làm sao tôi biết cậu muốn gì?

Vân Thời:…

Vân Thời phục rồi.

Có vật tư, NPC cũng không muốn ở trong rừng tìm bẫy của mình nữa, quay đầu đi về thôn, rất nhanh, Vân Thời đã nhận ra một việc.

NPC tên Ôn Phong Khởi này là một tên mù đường, y đi đường toàn dựa vào cảm giác, sự vật trên đường còn chẳng nhớ rõ.

Vân Thời rất hoài nghi, phương hướng đi An Thành mà Ôn Phong Khởi chỉ cho cậu xem cũng là dựa vào cảm giác của y. Cái suy đoán này, sau khi đưa Ôn Phong Khởi đến cạnh thôn, hội hợp với Anh Đào đã được chứng thực.

“Ha hả ha hả…” Khi được hỏi về cách xác định phương hướng ảo diệu của NPC tên Ôn Phong Khởi này, Anh Đào bỗng bật cười một tiếng cười quỷ dị, cậu ta nói cho Vân Thời nghe một câu chuyện xưa rất bi thảm.

Lúc ra bản Beta, Anh Đào khi ấy tuổi trẻ không hiểu chuyện, lúc lên được cấp 20, cậu ta nhận nhiệm vụ ở Chủ Thành, sau đó chạy một vòng trong thôn tìm manh mối nhiệm vụ, cuối cùng hỏi được thông tin từ chỗ một NPC tên Ôn Phong Khởi, kết quả là, cậu ta giương buồm ra khơi, kiên định đi về phía NPC chỉ.

Sau đó, cậu ta chết đi chết lại mấy lần liền, bên kia đại dương, là một con quái Bạch tuộc siêu to. Lúc ấy cậu ta đang phát sóng trực tiếp, đi một lần chết một lần, cậu ta vẫn luôn cảm thấy phương pháp đánh quái của mình có vấn đề. Đến khi, chết đến mức tụt xuống dưới cấp 10 thì bị cưỡng ép quay về đảo Song Tử, thì cậu ta mới biết được, cái tên NPC Ôn Phong Khởi là một tên mù đường!

Trời mới biết được lúc ấy cậu ta suy sụp đến mức nào!

“Quá đau! Anh hiểu không người anh em?” Anh Đào ôm ngực, mỗi khi nhớ tới chuyện kia, cậu ta chỉ muốn mắng một câu: “Tổ kế hoạch chó má! Bọn họ đúng là không phải người!”

Vân Thời: “…” Thật sự là quá thảm.