Chương 78: Hối hận

Màn đêm yên tĩnh.

La Thành trừng hai mắt nhìn rèm cửa sổ, y không buồn ngủ chút nào , mặc dù mệt chết đi được nhưng không thể nào ngủ được . Trong lòng vô cùng bối rối giống như sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì !

Bên cạnh chính là cậu học trò của y, 8 , 10 năm về trước đối với y mà nói thì người này vẫn còn là một người xa lại thế mà hiện giờ hai người lại đang ngủ cùng nhau trên một chiếc giường. Y nghiêng người muốn cố gắng cách xa Lăng Lạc Dạ một chút, bởi vì dù có dựa vào gần nữa cũng không có cảm giác ấm áp tri kỷ.

Tuy rằng y cực kỳ không muốn thừa nhận là mình đã làm vô số chuyện mà để sau này phải hối hận, nhưng y vẫn không thể phủ nhận được rằng hiện tại bây giờ y đang cực kỳ hối hận ! Nói y ích kỷ cũng được , nhu nhược cũng được , tính tình khốn khϊếp cũng được ! Y vẫn muốn quay trở về bên các con của mình.

Nhưng bây giờ đừng nói là muốn trở về nhà ngay cả cơ hội rời đi căn biệt thự này cũng không có . Y tới nơi này đã hơn 10 ngày rồi, Lăng Lạc Dạ căn bản không cho phép y bước ra khỏi căn biệt thự này dù chỉ một bước! Giống như bao nhiêu năm trước y cũng bị coi như một con chim hoàng yến bị khoá ở trong l*иg tre.

Bây giờ , y chỉ có thể chờ mong các con có thể nhanh chóng tìm ra được mình!

Hơn mười ngày trôi qua rồi , tại sao một chút động tĩnh cũng không có chứ ! Nếu quả thật bọn chúng muốn tìm y thì dựa vào năng lực của chúng thì hoàn toàn có khả năng tìm được y ! Trừ phi…

Nghĩ đến chuyện mình rời nhà bỏ đi không có chút ảnh hưởng nào tới các con , tâm tình của La Thành lạc đi một nhịp ! Trái tim bắt đầu co rút đau đớn, y đem mặt chôn mặt trong chăn , trên chăn còn lưu lại mùi hương nước xả vải nồng nàn khiến y cảm thấy khó thở . Y tình nguyện bị các con chán chường nhưng không muốn bị các con mặc kệ không đoái hoài.

Chiếc đồng hồ đầu giường như đang biểu hiện nhịp tim của y , tích tích tích tích vang lên không ngừng , càng vang tâm tình của y càng hỗn loạn.

Bây giờ y còn có quyền để mà hối hận hay không ?

Y muốn về nhà, bây giờ rất muốn trở về!

Bây giờ y rất muốn nhìn thấy các con của mình ! Y không thể chịu nổi loại dày vò này nữa , đặc biệt là lúc đêm khuya vắng người . Những hình ảnh trước kia như một cuộn phim đen trắng cứ lần lượt tua đi tua lại trong đầu y.

Y nhớ lại thời điểm mà mình gian nan nhất , giữa đêm tuyết lạnh lẽo, y bế theo La Húc trong bụng còn có La Bân . Ngay cả tâm cũng chết rồi nhưng vẫn không muốn buông tha bất kỳ thứ gì bởi vì khi đó còn có thêm La Định bốn người bọn họ không thể chia rời cứ thế sống qua nhiều năm . Cũng tại y nhất thời hồ đồ mà bỏ lỡ , bây giờ nghĩ lại vô luận có xảy ra chuyện gì thì chỉ cần ở bên cạnh các con thì chuyện gì cũng qua.

Y còn nhớ lúc mình với La Bân mới yêu nhau , hạnh phúc xen lẫn lo lắng , một bên tâm tình nhảy nhót nói yêu thương cũng con trai , một bên lo lắng sợ hai đứa con còn lại phát hiện ra . Khi đó y cực kỳ giống một tiểu nữ sinh khi lần đầu yêu.

Nếu như muốn nói sai, thì tất cả đều là lỗi của y ! Từ rất lâu trước kia y đã phạm phải một sai lầm tày trời.

Không hẳn là do ý nghĩ chỉ biết đến cá nhân mình mà y lại đi dụ dỗ đứa con thứ hai còn đang trong độ tuổi vị thành niên . Đơn giản là bởi vì y vẫn còn tưởng niệm quá khứ hơn chục năm về trước, mà La Bân lại cực kỳ giống tên phụ tình kia ! Thế nên La Bân vừa vặn đã trở thành thế thân , sai lầm cứ thế nối tiếp sai lầm nên bây giờ không thế nào bù đắp được nữa.

Vốn cứ tưởng khi con trai lớn lên , kết hôn , quan hệ giữa bọn họ sẽ chấm dứt . Nhưng ai ngờ đoạn tình cảm này càng diễn càng mãnh liệt , như dầu đổ thêm lửa , không cách nào dập tắt , cứ thế bành trướng đợi đến khi y phát giác ra thì đã không còn kịp nữa rồi , hai người đã hãm sâu vào trong đó không lối thoát.

La Thành thở dài một hơi, đồng hồ để đầu giường vẫn không ngừng kêu tích tắc.

Nếu như bây giờ trở lại, các con có còn cần y nữa không ?

Lúc đầu ra đi có khí cốt là thế , bây giờ đã đợi không được muốn đối phương tới tìm , nếu mình trở lại có quá mất mặt hay không !

Mà điểm mấu chốt bây giờ là, Lăng Lạc Dạ sẽ để y rời đi sao !

Tiếng đồng hồ tích tắc thật sự là y bực mình, La Thành không thể nhịn được nữa , đưa tay tóm lấy đồng hồ ném mạnh xuống đất.

“Sao còn chưa ngủ?”

Lăng Lạc Dạ lật người, vung tay lên đem La Thành ôm vào trong ngực của mình, nhắm mắt lại nửa mê nửa tỉnh nói một câu như thế.

La Thành nhìn khuôn mặt lúc ngủ mơ của Lăng Lạc Dạ tuấn mỹ vô cương, tâm lý lại bắt đầu lo lắng . Nếu như mình không nói câu nào mà cứ thế rời đi thì cậu ta nhất định sẽ đau lòng !Cậu ta vẫn chỉ là một đứa bé ! Y thừa nhận là y lại bắt đầu nhớ đến con út , tuy rằng là một chú sói trắng hiểm ác nhưng dù sao cũng là một tay mình nuôi lớn.

“Ngày mai, tôi có thế ra ngoài một chút được không?” Ban đêm yên tĩnh , tuy rằng thanh âm của La Thành rất nhỏ nhưng ở trong màn đêm yên tĩnh này vẫn có vể rất đột ngột .

Lăng Lạc Dạ chợt cảnh giác mở mắt, chân mày không vui nhíu lại, giữa hai lông mày hoàn toàn không có chút buồn ngủ hoàn toàn không có, chỉ đơn thuần là ôm La Thành nhưng lực cánh taylại gia tăng một ít.

“Tôi, tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút, ở trong nhà buồn bực quá!”

“Lão sư, muộn như thế này tại sao còn chưa ngủ . Có phải đêm nay là em chủ cố gắng hết sức nên thầy mới thừa tinh lực để nghĩ đông nghĩ tây phải không ? Thôi đừng có nghĩ linh tinh , giờ đã muộn rồi, đi ngủ sớm một chút !” Nói xong , Lăng Lạc Dạ đem La Thành áp vào trước ngực của mình, dùng gò má cạ cạ vào tóc La Thành.

“Vậy, ngày mai tôi. . .”

La Thành còn chưa nói hết, đã bị Lăng Lạc Dạ cắt đứt: “Lão sư, em vừa mơ một giấc mơ , trong giấc mơ các con của thầy đuổi tới đây , muốn mang thầy đi . Nếu như bọn họ thực sự tìm tới cửa thì thầy sẽ theo chân bọ họ đi sao?”.

La Thành ở trong lòng nghĩ , nếu như bọn họ thật sự có thể đem mình đi thì tốt rồi , từ trong thanh âm của Lăng Lạc Dạ mơ hồ có thể nghe thấy chút vắng vẻ nhưng cậu nhất quyết không chịu nói ra .

.”Lão sư, thầy chọn ở cùng một chỗ với em hay là quay trở về bên cạnh mấy đứa con của người ?”

Ở dưới ánh mắt nóng bỏng của Lăng Lạc Dạ, La Thành vẫn tàn nhẫn nói dối: “Nếu như, tôi muốn cùng một chỗ với bọn chúng thì cần gì phải trốn tới đây! Quá mệt mỏi, tôi chỉ muốn sống mấy năm an ổn mà thôi, có thể bọn chúng không cho được !” Lời nói dối, nhưng cũng là lời nói thật.

Lăng Lạc Dạ nở nụ cười, ban đêm cười có vài phần chất phác: “Vậy hai người chúng ta cùng một chỗ, không có La Bân, không có La Húc, cũng không có La Định được không?”

“Được.” Một chữ, giản đơn, lại mất rất nhiều sức mới có thể nói thành lời.

“Lão sư, thầy có biết hôm nay em gặp ai không ?”

La Thành nhướng mắt, hăng hái tò mò.

“Là La Bân, hắn tới tìm em ! Hỏi em giấu thầy đi đâu rồi ! Cố bám theo đến tận dưới lầu may mà em thông mình không thì đã để lộ thầy rồi!”.

Câu nói đó làm lòng La Thành dậy sóng .