Chương 79: Nhìm trộm thôi cũng đã tốt rồ

La Thành bị bắt cóc !

Ngay cả chính y cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.

Sáng sớm đã lấy lòng Lăng Lạc Dạ , cuối cùng thì đối phương cũng đáp ứng cho y đi ra ngoài một chút , đồng thời lại một lần nữa hứa hẹn nhất định sẽ quay về . Đương nhiên lúc đó y chỉ nói như vậy còn chuyện có thể quay trở về hay không y còn chưa nghĩ tới, y chỉ muốn về nhà lén lút nhìn trộm các con mà thôi , xem các con sống có tốt không . Sauk hi nhìn xong y sẽ rồi đi còn đi đâu thì y chưa nghĩ tới . Dù sao thì chỗ đó của Lăng Lạc Dạ thì y thực sự không ở nổi được nữa , cái loại cảm giác bị cầm tù làm y cảm thấy khó chịu.

Hơn 12 giờ trưa y mới có thể thoát khỏi căn nhà kia , thời gian này chắc các con cũng đang đến trường , đi làm hết cả rồi , y sẽ có cơ hội lẻn vào nhà.

Dọc theo đường đi, tim của y đập thình thịch , đầu óc mê muội , kích động , hưng phấn , còn có chút bi thương.

Tuy rằng mới có hơn mười ngày, thế mà y đã cảm giác rất lâu rồi không nhìn thấy con trai. Sau khi rời đi bọn chúng mỗi một khắc đều là dày vò.

Y cầm chìa khóa, run run rẩy mở cửa, khoảnh khắc khi mở cửa ra y vẫn không cầm được nước mắt ! Y đã từng nhìn thấy trái tim của một con thú bị cắt ra thành từng mảnh từng mảnh , khi đó y đã nghĩ nếu như chúng còn sống thì sẽ đau biết chừng nào! Hiện tại thì y cuối cùng cũng đã cảm nhận được cảm giác khi tim bị cắt ra thành từng mảnh từng mảnh một !.

Vốn là ngôi nhà quen thuộc đối với mình thế mà giờ đây lại không có chút cảm giác thân quen nào.

Mùi rượi nồng nặc phả và mặt , trên bàn dưới đất đâu đâu cũng là vỏ chai , trên sàn nhà còn một đống thuỷ tinh vỡ , quần áo chất đống trên giường , cả căn phòng đều bám một lớp bụi dày ! Nhìn bằng mắt có thể thấy mạng nhện chăng đầy!.

Nhìn mọi thứ trước mắt, La Thành ngồi bệt xuống đất nhỏ giọng khóc lên, y thậm chí còn có thể tưởng tượng được mấy đứa con của mình thi nhau nuốc rượu ! Thi nhau sa đoạ !.

“Hỗn đản! Đây là lần cuối cùng ! Lần này là lần cuối cùng! Nếu còn không biết đối xử tốt với bản thân thì ta quyết sẽ không tha cho các người !” La Thành xoa xoa nước mắt, từ dưới đất bò dậy, bắt đầu dọn dẹp phòng.

Mỗi góc đều khơi gợi hồi ức của y , nhưng thứ trước kia từng cho là bất luân thường đạo lý giờ đây đã trở thành hồi ức hạnh phúc đối với y.

Trong ảnh là một nhà một người , thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc nhưng mà không biết từ thời điểm nào mà sự ngăn cách , sự mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện . La Thành cầm khăn lau trong tay , thần tình nghiêm túc nhìn các con trong ảnh , hoàn toàn không chú ý tới thời gian đang cứ thế trôi qua , đợi đến khi y nghe được tiếng khoá tra vào ổ thì đã chậm rồi.

“Cạch” một tiếng! ảnh chụp rơi trên mặt đất, La Thành hoảng hồn, vội vã chui vào bên trong tủ, ngừng thở, từ khe tủ quần áo vẫn có thể nhìn thấy La Húc.

Con cả vẫn khí thế hiên ngang như thế , sinh ra đã mang trên mình một khí chất của bậc vương giả , ai ai cũng nói đứa con này lớn lên có 6, 7 phần giống như y nhưng mà y lại không hề có khí chất nhϊếp người như con cả.

Sau khi La Húc đi vào trong phòng thấy phòng ốc được dọn dẹp sạch sẽ ,quả nhiên là vô cùng sửng sốt . Vội sải bước vào trong phòng ngủ không có , mở cửa bếp cũng không có , ngay cả phòng vệ sinh hắn cũng kiểm tra mấy lượt rồi, nhưng vẫn không có thân ảnh của ba ba ! La Húc cười khổ một tiếng , như đã biết chuyện gì xảy ra , cũng tại do hắn quá nhạy cảm ! Có thể là do La Bân tìm người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp.

Hắn nằm trên ghế sa lon, tháo lỏng cà vạt ra một chút, nhắm mắt lại, giữa hai hàng lông mày hiện lên thần sắc mệt mỏi. Từ khi baba biến mất hắn không còn tâm trạng nào mà làm việc được nữa , văn kiện mấy ngày không làm đã chất cao hơn đỉnh đầu.

La Thành trốn ở trong ngăn tủ, tham lam nhìn La Húc. Bây giờ y chỉ muốn chạy ra một con cả một cái , tựa vào l*иg ngực kiên cố , ngửi khí tức nam tính ngập tràn của đối phương .

Tiếp theo lại là một tiếng mở khóa vang lên, La Thành hướng ánh nhìn về phía ngoài cửa , cuối cùng thì cũng nhìn được con trai thứ hai La Bân .

Lúc này, La húc cũng đứng lên, nhướn mày hỏi: “Vẫn chưa có tin tức của baba sao ?”

Thoạt nhìn hình như La Bân cũng rất mệt mỏi, hắn cởi âu phục ném lên ghế sa lân , nhu nhu mi tâm “ Vẫn chưa , em đã đi tìm Lăng Lạc Dạ rồi . Hình như cậu ta cũng không biết baba đang ở đâu !”. Lập tức nhìn thoáng qua căn phòng đã được dọn dẹp sạch bóng , La Bân cau mày nhặt ảnh gia đình lên , nhàn nhạt nói “ Sau này tìm người giúp việc thì nên tìm người biết điều một chút ! Phải biết cái nào nên đυ.ng cái nào không nên đυ.ng!”

“Lẽ nào không phải do mày gọi người giúp việc đến dọn dẹp phòng này?” La Húc cũng nghi ngờ.

“Dĩ nhiên không phải! Không phải anh nói phải đợi ba ba trở về mới dọn dẹp sao! Việc gì em lại tự ý tìm người giúp việc đến dọn dẹp . Huống chi mấy hôm nay em còn đang bù đầu đi tìm baba làm gì còn thời gian quan tâm đến chuyện này .” Nói đến chỗ này , La Bân đột nhiên dừng lại một chút , sau đó lẩm bẩm: “Ba ba? Chẳng lẽ là ba ba đã trở về!” Thời điểm La bân nói đến ba ba , ánh mắt rực sáng . Hắn vội vã ném ảnh chụp qua một bên chạy thẳng vào phòng ngủ.

“không cần tìm, ta đã tìm rồi! Ba ba chưa có trở về!

“Thế nhưng phải giải thích chuyện này sao đây? Nếu như không phải là ba ba trở về thì làm sao thế được!”

“Có lẽ thể là A Định gọi người tới!”

“Lấy tính cách của A Định nó sẽ làm cái chuyện này sao! Nhất định là ba ba!” Sau đó chạy thẳng vào phòng ngủ , phòng bếp … mỗi ngóc ngách đều lục soát kĩ càng . Nhưng kết quả cũng giống như La Húc không thể tìm được thân ảnh của La Thành.

“Tại sao lại đi, nếu đã trở về, tại sao lại muốn đi !” La bân ngồi ở trên ghế sa lon, lấy tay bụm mặt, cả người run rẩy giống như không thể chịu được thêm sự đả kích nào nữa.

La Húc vỗ vai La Bân: “Là ta không tốt, một mực muốn đem ba ba ép thật chặt, khiến cho baba muốn rời đi!”

La Bân ngẩng đầu, cười khổ một tiếng: “Em cũng vậy, vẫn luôn muốn độc chiếm ba ba nhưng lại chưa bao giờ để ý đến cảm thụ của baba , làm cho baba cảm thấy áp bách . Là chúng ta đã ép ba ba rời đi . Vậy hãy để chúng ta cùng nhau đem baba trở về !”

Nói xong hai huynh đệ hai nhìn nhau cười, cùng nhau liên thủ!

Cuối cùng thì hai em nhà họ La cũng đã hoà hảo với nhau

Ta đã trở lại và vô dụng hơn xưa