Chương 3

Rời khỏi chỗ lão thái thái, Mạnh phu nhân lập tức hỏi hướng đi của nhi tử.

Quản gia trong nhà Trương Đại không nói được, chỉ nói buổi trưa hắn còn ở bến tàu, cùng mình kiểm kê đồ đạc vận chuyển lên thuyền để ngày mai lên đường. Sau đó, bản thân bận rộn, vừa xoay người, hắn và ngay cả gã sai vặt cũng không thấy đâu, người đi nơi nào chẳng biết.

Lần này ra Bắc, tất nhiên ca ca của Gia Phù - Chân Diệu Đình cũng sẽ đi cùng. Sang mai phải xuất phát, lúc này lại không biết người chạy tới nơi nào. Mạnh phu nhân không giấu được tức giận. Trương Đại tự trách: "Tiểu nhân sơ sót, lập tức kêu người đi tìm ngay ạ."

Mạnh phu nhân thở dài: "Thôi, ta không trách ngươi, hai chân mọc trên người hắn, không thể bảo ngươi giám sát hắn suốt. Gọi người đi tìm mấy chỗ thường ngày hắn hay đi là được."

Trương Đại nhận lệnh, xoay người vội vàng rời đi.

Mạnh phu nhân lại đưa nữ nhi trở về phòng, dặn dò nàng ngủ sớm rồi bản thân mới đi.

Đêm dần về khuya, toàn bộ Chân phủ trở nên tĩnh lặng.

Sáng mai bọn họ sẽ phải xuất phát ra Bắc.

Mấy ngày nay, chỉ cần vừa nhắm mắt, đủ loại hình ảnh kiếp trước cuồn cuộn như hải triều trong đầu Gia Phù.

Tối này lại là một đêm không ngủ.

Ban đêm của kiếp trước, nàng nhớ nàng cũng từng trải qua những đêm không ngủ nhưng tâm trạng lại hoàn toàn không giống với đêm nay.

Khi đó, ngoại trừ thấp thỏm, nhiều hơn vẫn là vui sướиɠ và khát khao đối với tương lai.

Nếu không phải đã từng trải qua cái chết một lần, bây giờ làm sao nàng có thể nghĩ đến người nàng sắp gả, Bùi Tu Chỉ - nhị biểu ca phủ Quốc công lại là một người nhút nhát ích kỷ như thế, chắp tay nhường lại mình cho một nam nhân khác.

Tình hình về phủ Vệ Quốc công Bùi gia mà nàng sắp gả vào, không có người nào biết rõ hơn nàng.

Phủ Vệ Quốc công có hai phòng, nhị phòng Mạnh phu nhân chính là chị em ruột với mẫu thân nàng, sinh được Tam biểu ca Bùi Tu Lạc và Tứ biểu ca Bùi Tu Hoành. Bùi Tu Chỉ đứng thứ hai, là con thứ của Tân phu nhân đại phòng nhưng giống như Bùi Tu Lạc, Bùi Tu Hoành, nàng cũng gọi hắn là biểu ca.

Thời kỳ Bùi gia vinh quang nhất là ở hơn hai mươi năm trước. Khi đó trưởng nữ của Bùi lão phu nhân phủ Quốc công - Văn Cảnh tài mạo xuất chúng, được lập làm Thái tử phi. Mấy năm sau, Thái tử kế vị trở thành Thiên Hi đế, bà ấy cũng trở thành Hoàng hậu. Đáng tiếc, trời ganh ghét hồng nhan, năm sau đó bà ấy mắc bệnh dịch, sau hơn một năm dưỡng bệnh ở chùa miếu của hoàng gia thì bất hạnh qua đời.

Tuy Hoàng hậu mất nhưng sự ưu ái của Hoàng đế với Bùi gia ngày càng hưng thịnh, duy trì gần hai mươi năm. Cũng trong thời kỳ đó, trưởng tôn của Bùi gia dần lớn lên, thế tử Bùi Hữu An với mỹ danh Tể tướng thiếu niên vang dội khắp kinh thành. Nhất thời Bùi gia vinh quang không ai sánh bằng.

Cái gọi là trăng tròn rồi khuyết, thịnh cực tất suy [1] đối với Bùi gia mà nói, dường như tất cả bắt đầu xuống dốc từ khi Vệ Quốc công qua đời.

[1] Thịnh cực tất suy: chỉ triều hướng phát triển của sự vật sự việc, sau khi đạt tới giới hạn cao nhất, thường có xu hướng phát triển theo hướng ngược lại.

Sự việc xảy ra năm Thiên Hi thứ mười sáu. Lúc ấy biên cảnh phía Bắc không yên, Vệ Quốc công phụng mệnh dẫn quân trấn giữ biên cương. Cùng năm đó, ông ấy không may nhiễm bệnh mà chết. Lúc ấy Bùi Hữu An cùng hành quân theo cha, đưa vong linh của phụ thân trở về. Ai ngờ không lâu sau, trong kinh dậy lên lời đồn đại, nói thế tử phủ Vệ Quốc công - Bùi Hữu An sau khi uống rượu thuốc đã cưỡиɠ ɧϊếp một tiểu thϊếp xinh đẹp của Vệ Quốc công, tiểu thϊếp kia nhục nhã tự sát. Tân phu nhân hết sức đè xuống cho nhi tử, ý đồ lấp liếʍ tai tiếng nhưng không thành công, cuối cùng vẫn bị Ngự sử dâng tấu tố cáo trước mặt Thiên Hi đế.

Triều đại này lấy hiếu lập quốc. Trong lúc đại tang phụ thân, vì vấn đề sức khỏe, Bùi Hữu An phải uống rượu thuốc, đúng ra về tình có thể tha thứ. Nhưng tro cốt phụ thân còn chưa lạnh, người làm nhi tử như hắn lại mượn rượu làm chuyện da^ʍ tà, tội này không thể tha thứ. Thiên Hi đế không tin, đích thân gọi Bùi Hữu An tới hỏi chuyện, vốn định tha tội cho hắn. Nhưng người đời bàn tán, lúc ấy hắn lại không nói một lời, chấp nhận tội danh. Thiên Hi đế không biết làm sao, bất đắc dĩ tước đoạt công danh, thu hồi tước vị thế tử của hắn. Hắn ra kinh, rời khỏi Bùi gia.

Giống như vì sao băng xẹt ngang qua chân trời, thế tử phủ Vệ Quốc công Bùi Hữu An đã từng hào hoa phong lưu, hào quang chói mắt, giờ mang danh tiếng xấu, cứ như vậy biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Năm đó hắn mười sáu tuổi.

Trước đây Bùi gia được Hoàng đế ưu ái quá mức nồng hậu, vinh quang nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi dẫn tới ghen ghét. Xảy ra cớ sự như vậy lập tức trở thành đề tài bàn luận sau lưng của mọi người. Nhưng đó chưa phải toàn bộ vận rủi của Bùi gia, biến động trong cung đình xảy ra vào mấy năm sau mới thực sự là nhân tố quyết định ảnh hưởng đến vận mệnh lên xuống của những thế gia quan lại nhà cao cửa rộng trong kinh thành.

Hai năm sau, năm Thiên Hi thứ mười tám, Thiên Hi đế bệnh nặng, truyền ngôi cho tiểu Thái tử Tiêu Úc. Vì Tiêu Úc còn nhỏ tuổi, ngoại trừ chỉ định đại thần phụ chính, Thiên Hi đế còn cố ý giao phó Thái tử cho đệ đệ Thuận An vương mà ông ấy vô cùng tin tưởng. Quốc sự sẽ do Thuận An vương trợ giúp xử lý cho đến khi Thái tử tự mình chấp chính.

Sau đó lại có lời đồn rằng trước khi lâm chung, Thiên Hi đế cố ý dặn dò Thuận An vương, bảo hắn phòng bị Vân Trung vương Tiêu Liệt làm loạn. Thiên Hi đế vẫn luôn không yên tâm với vị hoàng đệ có tài thao lược lại có chiến công hiển hách này. Nhưng nhiều năm qua Tiêu Liệt vẫn thể hiện đúng khuôn phép, hơn nữa tính cách Thiên Hi đế mềm mỏng, trước sau do dự nên giữa huynh đệ vẫn chung sống yên ổn không có chuyện gì.

Thuận An vương nước mắt nước mũi lẫn lộn, dập đầu nhận lời, Thiên Hi đế yên tâm ra đi. Tiêu Úc tám tuổi trở thành tân đế của Đại Ngụy, đặt niên hiệu là Thừa Ninh, Thuận An vương nhϊếp chính [2].

[2] Nhϊếp chính: thay quyền xử lý chính sự.

Hai năm sau, năm Thừa Ninh thứ ba, trong một lần đi săn mùa thu, Thiếu đế không cẩn thận té ngựa bỏ mình. Thuận An vương có danh hiền đức, thuận theo lẽ thường được triều thần đề cử vào vị trí Hoàng đế, Đại Ngụy bắt đầu tiến vào những năm Vĩnh Hi.

Thuận An vương lên ngôi, quá trình đó cũng không thuận buồm xuôi gió. Một trong những đại thần phụ chính được Tiên đế chỉ định lúc trước - Trương thái phó là người cương trực, nói nguyên nhân Thiếu đế chết rất khả nghi, cho rằng Thuận An vương mưu hại Thiếu đế. Còn có một số khác phán đoán Thiếu đế vẫn chưa chết mà được trung thần bên cạnh giúp đỡ trốn đi. Nhưng ít lâu sau, những người lên tiếng phản đối và nghi ngờ đều bị treo cổ. Thuận An vương thành công xưng đế dưới sự ủng hộ của một phụ chính đại thần khác. Một đám cựu thần do Trương thái phó đứng đầu, người bị gϊếŧ, người bị cách chức, rất nhanh đã ổn định lại triều chính.

Từ nhiều năm trước sau khi Vệ Quốc công mất, Bùi gia đã mất đi người lãnh đạo trong triều đình. Từ khi Bùi Hữu An rời kinh, lớp con cháu Bùi gia trẻ tuổi, những người còn lại cũng không xuất sắc. Huống hồ, sự đời lên voi xuống chó, nữ nhi Bùi gia từng là Hoàng hậu của Thiên Hi đế, quan hệ giữa Bùi gia và Thiên Hi đế từng rất thân thiết. Mặc dù đối với việc Thuận An vương đăng cơ, phủ Vệ Quốc công không nói lời nào, không hề tỏ ý phản đối. Nhưng muốn mượn việc này để khôi phục hoàng ân như trước đã là điều không thể nào. Vĩnh Hi đế đối với Bùi gia không nóng không lạnh. Đám người phú quý trong kinh có ai không biết phủ Vệ Quốc công chỉ còn cái vỏ rỗng tuếch, danh tiếng không được như trước, thậm chí hiện giờ còn phải nhìn sắc mặt thông gia Tống gia mà làm việc.

Năm Gia Phù sống lại là năm Vĩnh Hi thứ ba, Thuận An vương đã làm Hoàng đế hơn hai mươi năm.

Nàng không biết vì sao mình trở về quá khứ. Rõ ràng sinh mệnh nàng đã tới điểm cuối, một khắc cuối cùng, nàng gặp lại phụ thân trong ảo ảnh, tỉnh dậy liền phát hiện mình đã sống lại, trở lại năm mười sáu tuổi, cái giỗ lần thứ ba của phụ thân.

Lầu mấy hồi xây, mấy hồi sập [3].

[3] Tòa lầu xây lên rồi sẽ có lúc sập, ý chỉ cuộc đời con người biến động thăng trầm.

Gia Phù biết không bao lâu nữa hoàng quyền Đại Ngụy lại thay đổi, có lẽ vận mệnh của rất nhiều người sẽ lại phát sinh biến động lên xuống.

Kiếp trước, sau khi nàng gả cho Bùi Tu Chỉ không đầy một năm, huynh đệ nhà Đế vương xung đột. Vĩnh Hi đế xuống tay với Vân Trung vương Tiêu Liệt, Tiêu Liệt mượn danh nghĩa Thừa Ninh Thiếu đế để giương cờ nổi dậy, hai bên tuyên chiến. Nửa giang sơn Đại Ngụy theo đó mà rơi vào chiến tranh loạn lạc.

Cũng vì trận chiến tranh đoạt hoàng quyền này của người Tiêu gia mà vận mệnh của Gia Phù hoàn toàn thay đổi.

Khi đó, thời điểm mới bắt đầu cuộc chiến, mọi người đều nhận định Vĩnh Hi đế sẽ thắng. Bùi Tu Chỉ đã thuận lợi kế tục tước vị Vệ Quốc công, vì muốn thể hiện lòng trung thành với Hoàng đế, cũng là tranh thủ giành chiến công, hắn dẫn binh đi diệt phản loạn. Không ngờ đánh đến cuối cùng, Vân Trung vương chuyển bại thành thắng. Đại quân dần tiến gần tới kinh thành, trong triều không ít người bắt đầu phản chiến. Bùi Tu Chỉ cố thủ ở Khánh Châu - nơi mà quân phản loạn phải đi qua trên đường đánh về kinh thành, sau đó quân của hắn không địch lại được, thành bị công phá. Bùi Tu Chỉ dẫn Gia Phù bỏ trốn, trên đường bị thế tử của Vân Trung vương - Tiêu Dận Đường bắt làm tù binh.

Sau đó mọi chuyện xảy ra thế nào, không cần nói cũng biết.

Dung mạo của Gia Phù đủ để nghiêng thành.

Bùi Tu Chỉ cam chịu để Tiêu Dận Đường cướp thê tử.

Nhưng nếu chỉ có như vậy, có lẽ Gia Phù còn có thể hiểu được.

Chuyện xảy ra tiếp theo mới khiến nàng hoàn toàn tuyệt vọng đối với nam nhân này.

Sau khi nàng rơi vào tay Tiêu Dận Đường, nàng lấy cái chết ra uy hϊếp, Tiêu Dận Đường cũng không ép buộc nàng, chỉ dẫn nàng theo bên cạnh. Sau đó không lâu, Gia Phù bất ngờ phát hiện Bùi Hữu An - người đã rời kinh thành nhiều năm trước, hiện nay đang ở trong quân doanh của Vân Trung vương.

Trước giờ nàng và Bùi Hữu An chỉ gặp nhau ít ỏi vài lần khi nàng tới Bùi gia mà thôi, chưa từng qua lại, gọi hắn là biểu ca chẳng qua là vì quan hệ của nàng với nhị phòng mà thôi. Khi đó nàng còn nhỏ, trong ấn tượng của nàng, trên người vị thiếu niên này luôn mang theo mùi thuốc đắng ngắt, thiếu niên có một khuôn mặt tái nhợt, trong đôi mắt đẹp đen nhánh lại lộ ra vẻ trưởng thành và lạnh nhạt không tương xứng với tuổi tác. Hắn cao quý mà xa cách. Trong đôi mắt nho nhỏ của nàng thì đó là cao không với tới. Thậm chí nàng còn sợ hắn, tình cờ gặp hắn trên đường, nếu có thể tránh, nàng luôn lập tức tránh xa. Tuy rằng không quá kỳ vọng nhưng trong tình huống ấy, hắn là hy vọng duy nhất của nàng. Nàng tìm mọi cách để gặp được hắn, mở miệng xin hắn giúp đỡ. Bùi Hữu An trợ giúp nàng, ra mặt đòi nàng từ trong tay Tiêu Dận Đường, đưa nàng về bên cạnh Bùi Tu Chỉ.

Điều khiến nàng hoàn toàn tuyệt vọng đó là hành động kế tiếp của trượng phu Bùi Tu Chỉ.

Tiêu Dận Đường nhất định phải có được nàng, tuy rằng lúc ấy nể mặt Bùi Hữu An nên đồng ý buông tha nàng nhưng hắn lại âm thầm phái người ra ám chỉ với Bùi Tu Chỉ.

Gia Phù cũng không biết Tiêu Dận Đường đã hứa hẹn hay uy hϊếp cái gì. Dù sao kết cục cuối cùng là nàng bị chính trượng phu của mình tự tay đưa cho Tiêu Dận Đường.

Một màn lúc đó, đến giờ nàng nghĩ đến vẫn còn rét run cả người.

Ngày đó, Bùi Tu Chỉ bày bàn nhỏ, cùng uống rượu với Gia Phù. Dường như hắn uống say, yên lặng nhìn Gia Phù, nước mắt rơi xuống.

Gia Phù biết hắn vẫn luôn muốn khôi phục uy danh của Bùi gia. Bởi vậy hắn tìm mọi cách lấy lòng nhà thông gia Tống gia - phất lên do ủng hộ Vĩnh Hi đế lên ngôi, hắn đã phải chịu không ít ấm ức. Hiện giờ nhận lệnh đi dẹp phản loạn, vốn là một cơ hội tốt để lập công nhưng cuối cùng kết cục lại u ám như vậy, khí thế đã mất, tất cả tham vọng và mơ ước đều tan thành mây khói.

Biết nỗi khổ trong lòng hắn, Gia Phù tìm mọi cách an ủi hắn. Hắn ôm nàng, gào khóc giống như đứa trẻ, nói bản thân rất có lỗi với nàng, không xứng làm nam nhân.

Khi đó Gia Phù cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Thấy hắn khổ sở như thế, nàng chỉ hận bản thân vô dụng, không có cách nào chia sẻ phiền não với phu quân, chỉ có thể cùng rơi lệ với hắn.

Cuối cùng, đêm đó nàng uống say, được hắn bế về phòng ngủ. Lúc tỉnh lại, nàng phát hiện nam nhân bên cạnh đã thay đổi. Tiêu Dận Đường ôm nàng vào lòng, hắn ngủ say chưa tỉnh, cả người nàng không mảnh vải che thân, đầu còn vô cùng đau đớn.

Chính lúc này Gia Phù đã mất đi tự do.

Từ phu nhân phủ Vệ Quốc công, nàng biến thành người tình bí mật của Tiêu Dận Đường, một người tình vĩnh viễn không được bước ra ánh sáng.

Vân Trung vương thắng trận, hắn cũng từng gióng trống khua chiêng truy tìm tung tích sống chết của Thiếu đế Tiêu Úc. Sau khi chứng thực Thiếu đế đã chết, nước không thể một ngày không vua, dưới sự ủng hộ của văn võ bá quan, hắn xưng đế như là lẽ đương nhiên. Hắn đại xá thiên hạ, khoan dung cho cựu thần triều Vĩnh Hi, trong đó bao gồm cả Bùi Tu Chỉ. Rốt cuộc Gia Phù cũng không hề gặp lại người chồng trước này nữa.

Trong nhiều năm này, Tiêu Dận Đường cực kỳ yêu chiều nàng. Sau khi hắn làm Hoàng đế, bởi vì tên nàng có một chữ "Phù", hắn cho trồng phù dung khắp cung đình. Ngày mùa thu là lúc phù dung nở, giống như tên của nàng, cả cung điện xinh đẹp như Tiên cung giữa trần gian.

Cho nên nàng phải đền đáp hắn, sự đền đáp cuối cùng của người tình với Hoàng đế đại khái chính là tuẫn táng theo hắn, theo hắn vào địa cung.

Hốc mắt Gia Phù nóng lên, mũi nghèn nghẹt, nhất thời thở không ra hơi.

Mặt trăng dần lên cao, ánh trăng chiếu xiên vào cửa sổ phía tây, trong phòng mờ mờ ảo ảo. Bên tai truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh làm cho không gian càng hiện vẻ đêm tối tĩnh mịch.

Đã qua giờ Hợi.

Nàng ngồi dậy, tóc đen rũ trên hai vai nhẹ nhàng bao lấy thân mình nàng. Sau một lúc ngồi yên thật lâu, nàng xoay người xuống giường, mặc xiêm y vào rồi đi ra gian ngoài.

Đàn Hương ngủ ở nơi này. Nha đầu Mộc Hương cùng ca trực đêm đã ngủ say tít. Đàn Hương lại ngủ không sâu, Gia Phù gọi nhẹ một tiếng, nàng ấy đã tỉnh lại.

"Theo ta đi tới nơi này." Gia Phù căn dặn