Chương 12: Từ Giờ Trở Đi, Tô Bao Chính Thức Mang Họ Của Tô Gia

Lúc này, Tô lão gia và những người anh em trong nhà họ Tô đã vây lấy Tô Bảo.

Nhìn cục sữa nhỏ vừa ngủ vừa gọi mẹ, họ không khỏi đỏ hoe mắt.

Điều họ không thể nhìn thấy là còn có thêm một "người" khác bên cạnh Tô Bảo - Kỷ Trường.

Kỷ Trường chạm vào trán Tô Bảo, lại chạm vào chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay bé.

Một lúc sau, trên mặt Tô Bảo cuối cùng cũng lộ ra một tia mỉm cười.

“Này, lần này sư phụ không còn nợ mẹ con cái gì nữa nha…”

**

Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Kinh Đô.

Thấy Tô Bảo vẫn đang ngủ, ông Tô nhìn theo, Tô Dịch Thần bế Tô Bảo lên, bước ra ngoài.

Sợ đánh thức Tô Bảo, hắn vẫn duy trì tư thế vừa rồi, cúi đầu.

Lúc này, con vẹt đeo sợ dây ở chân lắc lư hét lên:

"Ngươi trộm hài tử! Ngươi trộm hài tử!"

Tô Bảo lập tức mở hai mắt ra.

Người nhà họ Tô: "..."

Họ im lặng nhìn con vẹt có bộ lông lộng lẫy, phát sáng màu xanh lục.

Cuối cùng họ cũng biết tại sao nó có thể học được cụm từ "chim hầm" rồi.

Cục sữa nhỏ mở to đôi mắt mê mang, đầu tóc còn có chút bù xù, trong lòng ôm một con thỏ nhỏ, nhìn thật đáng yêu.

Mối quan hệ giữa Tô Dịch Thần và Tô Cẩm Ngọc là tốt nhất, nhìn thấy Tô Bảo như vậy, anh lập tức nghĩ đến Tô Cẩm Ngọc khi còn bé.

Anh mềm lòng ôm lấy Tô Bảo, xoa đầu bé: “Bảo bối, chúng ta đã đến Kinh Đô rồi, bây giờ chúng ta về nhà thôi.”

Tiểu Tô Bảo còn chưa lấy lại tinh thần gật gật đầu.

Xe của nhà họ Tô đã đợi sẵn bên ngoài sân bay, bốn chiếc Rolls-Royce đời cũ đậu ngay ngắn bên đường khiến người qua đường phải quay đầu lại nhìn.

"Trời ơi, nhanh lên, chụp đi!"

"Xe này đến đón ai vậy? Dàn trận thật lớn a!"

Một trong hai người đàn ông bế một bé gái trên tay, bé gái mặc váy công chúa màu trắng, trên tay ôm một con thỏ nhỏ.

Một người đàn ông khác bên cạnh cô bé, trên vai có một con vẹt xanh.

Lúc này, con vẹt đang kích động ca hát: "Đáng thương haha, Yashasha, Harry Potter đang cưỡi chổi bay! Saori Saori!"

Mọi người: "..."

Cái này... Hình như tính khí có chút không ổn!

Khuôn mặt của tám người đàn ông đen lại, họ cùng với đứa bé dễ thương nhanh chóng lên xe, chiếc xe dài sang trọng chậm rãi lái đi khỏi sân bay.

“Oa, đây là công chúa của nhà nào vậy!” “

“Thật ghen tị, cùng là con người, làm sao có người lại đầu thai tốt như vậy?”

Một cô gái có chút tiếng tăm trên mạng vừa dùng điện thoại chụp ảnh vừa kích động nói: "Cả nhà ơi! Nhìn xem, hôm nay chúng ta thấy được thật nhiều điều! Bốn chiếc Rolls-Royce đời cũ! Mọi người có biết chiếc xe này giá bao nhiêu không? Ít nhất tám triệu! Đây phải là gia tộc lớn cỡ nào chứ..."

( ở đây chỉ tiền ở Trung nha mn)

Trong một chiếc xe sang trọng.

Tô Bảo nằm bò trên cửa sổ, tò mò nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài.

Ở Nam Thành, ba bé chỉ đưa bé ra ngoài một lần.

Khi đó, bé cũng nhìn thấy nhiều tòa nhà cao tầng, nhưng không cái nào cao bằng cái trước mắt này cả.

Tô Bảo quay đầu lại, đến gần Tô Dịch Thần, hỏi: "Cậu út, đây có phải là lâu đài công chúa của mẹ không ạ?"

Tô Dịch Thần gật đầu, cái mũi hơi chua xót, nói: "Đúng vậy, đây là lâu đài của mẹ Tô Bảo.”

Họ cũng muốn mua một hòn đảo và xây dựng một lâu đài độc quyền cho em gái của họ.

Nhưng không có cơ hội.

Nhưng……

Tô Dịch Thần thật sâu nhìn Tô Bảo, cảm thấy nỗi đau trong lòng đã dịu đi một chút.

Xe rất nhanh đã đến trang viên Tô gia.

Đây là một trang viên tọa lạc tại khu vực cạnh hồ nước của trung tâm thành phố, xung quanh là sông núi tuyệt đẹp, vô cùng yên tĩnh.

Tô Bảo dù có lý trí, bình tĩnh đến đâu, bé vẫn chỉ là một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, nhìn trang viên trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đây là nơi mẹ lớn lên sao?

Bãi cỏ lớn đó trồng thật nhiều hoa, nếu bé chạy nhanh đến bãi cỏ, bé có thể nhìn thấy mẹ mình không?

Hai hàng người hầu đứng ở hai bên trang viên, trên mặt mang theo nụ cười: “Chào mừng tiểu thư về nhà!”

Tô lão gia tử cùng Tô Dịch Thần đi ở phía trước, thấp giọng nói chuyện.

“Tô Bảo từ nay về sau sẽ là cháu gái của nhà họ Tô chúng ta, là tiểu thư chân chính của nhà họ Tô.”

Tô Nhất Trần gật đầu, “Vâng, đúng.”

Tô lão gia vẻ mặt đau khổ: “Họ Tô thì có tên gì hay…”

Ông phải nhanh lên và đặt cho Cục sữa nhỏ một cái tên. .

**

So với những đối đãi Tô Bảo phải chịu, Lâm gia cũng chưa tính là gì!

Nhà họ Lâm đã triệt để phá sản, các công ty niêm yết khác cũng phá sản, các chủ quản thì chỉ còn một ít tiền để mua một căn nhà nhỏ hay gì đó.

Tất cả tài sản của nhà họ Lâm đều bị đóng băng, họ gần như phải ngủ dưới gầm cầu.

Ngủ ở gầm cầu thì cũng thôi đi, nhưng không hiểu sao lại cứ bị đe đánh, đuổi đi hoặc trực tiếp lao vào đánh luôn.

Cuối cùng, phải do Mộ Cầm Tâm moi được vài trăm đô la từ túi của mình trước khi bị trở thành ăn xin, họ phải đi bộ ba ngày ba đêm để trở về quê nhà ở nông thôn.

Mặt mũi của Lâm Phong bị Tô Dĩnh Nhạc đánh đến hóp lại, trước đây, hắn đã đến bệnh viện từ lâu rồi, nhưng bây giờ, đừng nói đến việc đến bệnh viện, đến ăn uống cũng là vấn đề lớn rồi.

Thế là hắn chỉ biết nằm một chỗ khổ sở, chịu đựng những cơn đau, hắn cảm giác bản thân chỉ còn lại một hơi thở.

Trong thôn những ngôi nhà cũ đều là ngày trước Lâm Phong xây dựng, lúc làm ăn khá khẩm vẫn coi thường những căn nhà cũ nát dưới quê nên cũng lười sửa sang, nay quả thật là tự bê đá đạp vào chân mình.

Lâm Phong thống khổ nằm trên giường, càng nghĩ càng hối hận, càng hối hận, hắn lại càng không cam lòng, nhưng hiện tại cái gì cũng làm không được!

So thời huy hoàng với hiện tại, khoảng cách quá lớn làm hắn bị tra tấn đến phát điên.

"Anh Phong, anh dậy ăn chút canh đi..." Mộ Cầm Tâm cố gắng đóng vai một người vợ đảm đang nhưng càng ngày càng mất kiên nhẫn.

Cô ta hy vọng tòa án sẽ nhanh chóng điều tra và bắt giữ Lâm Phong, để cô ta có thể ra đi một cách hợp lý.

Nhưng Lâm Phong đã chuẩn bị từ trước, bây giờ người bị bắt thay hắn ta là một "nhân viên tạm thời" ...

Lâm Phong liếc nhìn bát canh trong veo, chỉ có một ít rong biển trôi nổi trên đó, hắn ta lập tức hất bát canh lên, quát lên giận dữ:

"Chết tiệt...Cái thứ quỷ giừ thế này! Cái thứ này cô cũng dám cho tôi uống..."

Nói được nửa chừng, chạm vào vết thương khiến anh ta đau đớn đến banh mặt ra.

Mộ Cầm Tâm cúi đầu, đáng thương lau nước mắt.

Lâm phu nhân ở trong phòng khách la to: "Mộ Cầm Tâm, mau đi nấu cơm đi! Cô muốn cho chúng ta chết đói sao!"

Mộ Cầm Tâm chịu không nổi nữa, cô ta lại không phải người hầu của bọn họ!

Tại sao họ cứ sai cô ta như con ở miễn phí vậy? !

Trước đây khi lang thang dưới gầm cầu, cô ta cũng không phải không muốn bỏ đi quyến rũ một tên đại gia khác, nhưng không hiểu sao lần nào cũng bị mấy bà vợ bắt gặp, rồi giật tóc đánh đập cô ta.

Ngủ với hắn ta, bồi hắn ta, nhưng cuối cùng cô ta lại chẳng nhận lại được gì, điều này làm cho Mộ Cầm Tâm-người chỉ biết đến loại ‘kỹ năng’ này, vô cùng đau đớn, tuyệt vọng.

Nếu không phải không có nơi nào để đi, sao cô ta lại phải cùng Lâm gia đến nơi nghèo nàn này….

Tại thời điểm này, bà Lâm, người đang sử dụng Douyin, đã bắt gặp một chủ đề nóng hổi——

[Cả nhà ơi! Nhìn xem, hôm nay chúng ta thấy được thật nhiều điều! Bốn chiếc Rolls-Royce đời cũ! Mọi người có biết chiếc xe này giá bao nhiêu không? Ít nhất tám triệu!...]

[Không biết là tiểu công chúa nhà nào, ghen tị phát khóc. ]

Trong video là cảnh Tô Bảo được bế lên xe!

Bà Lâm muốn lên cơn đau tim, không thở được.

"Thật quá đáng! Nó thì đang hưởng thụ, lại quên mất ông bà nội mình! Nuôi một con sói nhỏ mắt trắng, loại con cháu vô ơn..."

Lâm phu nhân không khỏi mắng.

Mộ Cầm Tâm trốn trong bếp, lén mở điện thoại lên đọc tin tức.

Tám người đàn ông đẹp trai, tướng mạo oai phong, xung quanh có nhân viên bảo vệ mở đường.

Điều bắt mắt nhất là Tô Bảo đang được ôm, có thể ví như sao ôm mặt trăng.

Mộ Cầm Tâm nhìn chằm chằm bốn chiếc xe sang trọng, càng cảm thấy ghen tị mất thăng bằng.

Không ngờ sau hai năm tranh đấu, cuối cùng côta cũng có được vị trí Lâm phu nhân, vậy mà bây giờ lại thành ra thế này.

Mà người phụ nữ mà cô ta nghĩ chỉ là một người ăn xin lại là thiên kim chân chính của nhà họ Tô!

Nếu biết sớm hơn, cô ta nên giả vờ làm bạn thân nhất của Tô Cẩm Ngọc….

Mộ Cầm Tâm càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng mất cân bằng.

Mộ Cầm Tâm sẽ không bao giờ cho phép cuộc sống của mình kết thúc như thế này, cô ta sẽ không bao giờ thừa nhận thất bại!

Cô ta lấy điện thoại ra, ánh mắt loé lên tia ác ý, ngón tay suýt nữa đập vỡ màn hình:

[Con gái nhỏ nhà họ Tô tâm địa độc ác, vì ghen tức mà đẩy mẹ kế xuống lầu đến xảy thai.]

[Mẹ kế hai lần băng huyết giành lại mạng sống,nhưng thủ phạm đã trở về Kinh đô cùng với bốn chiếc xe sang trọng.]

Mô Cầm Tâm không dám đưa thông tin cho các trang truyền thông lớn, chỉ dám đăng lên các nhóm, tài khoản hóng chuyện nhỏ, sẵn sàng truyền bá các tin tức….

Tin tức vừa mới được phát ra, cô ta đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng hô ‘cảnh sát đến’, cô ta sợ đến mức run tay, điện thoại lạch cạch rơi xuống đất!

Bà Lâm vội vàng chạy vào phòng bếp, lo lắng nói: “Mau, cảnh sát tới, mau đem A Phong đi!”

Mộ Cầm Tâm bị đẩy đến phòng của Lâm Phong, Lâm Phong hoảng sợ đến kinh hồn bạt vía, thấy Mộ Cầm Tâm di chuyển quá chậm, hắn tát thẳng vào mặt cô ta rồi hét lên: “Nhanh lên! Giúp tôi ra ngoài!”

Mộ Cầm Tâm chịu đựng đau đớn, giúp Lâm Phong trốn ra từ phía sau nhà bếp, hắn giẫm phải bùn, phân bò,… hắn không thể phân tâm ra để quan tâm đến nó, giờ hắn đang ở trong một mớ hỗn độn!

Hai người đang trốn trong đồng ruộng, nghe tin Lâm gia bị phong toả liền trốn vào trong núi, trời tối cũng không dám quay về.

Trên núi cực kỳ lạnh, hai người đều run lẩy bẩy….

Lâm Phong nhìn Mộ Cầm Tâm bên cạnh, cảm động nói: “Vẫn là em tốt với anh, đừng bao giờ rời xa anh….”

Mộ Cầm Tâm khẽ cười.

Hừ….Không phải cô ta coi trọng tình nghĩa vợ chồng, cô ta chỉ đang nghĩ cho tương lai của chính cô ta.

Cô ta đã kết rồi, nếu sau này còn muốn gả vào gia đình giàu có, cô ta phải có tư cách để so sánh được với những người khác.

Chẳng hạn như phẩm chất ‘trọng tình, trọng nghĩa, không bao giờ bỏ rơi chồng cũ dù anh ta có phá sản’ cũng đáng để cô ta nỗ lực…..

Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến cô ta không rời bỏ Lâm Phong!

Một người phụ nữ coi trọng tình nghĩa và lẽ phải nhưng lại bị chồng bạo hành càng khiến những người đàn ông khác thương hại, đồng cảm….