Chương 28: Sức Mạnh Của Chiếc Vòng Đỏ!

Sáng sớm, lúc mọi người thức dậy thì phát hiện Tô Bảo bị mắc kẹt trên lan can.

Biểu cảm của các cậu là thế này: (⊙ˍ⊙)

Tô Tử Hi không khách khí mà cười ra tiếng, vừa cười vừa nói "ngốc quá", Tô Bảo trên mặt có chút bất mãn.

“Không được cười!” Bé tức giận nhìn chằm chằm Tô Tử Hi.

Tô Dịch Thần đặt tay lên miệng, ho nhẹ, không giấu được nụ cười nơi đáy mắt.

Tô Bảo tuy rằng có chút khổ sở, bọn hắn cũng rất lo lắng cho bé.

Nhưng……

Lo lắng cũng không ngăn họ thấy buồn cười.

Chỉ có Tô lão phu nhân là thật sự vội vàng, bà không ngừng trách mắng: "Cười cười cười, các ngươi cười cái gì, mau đem Tô Bảo xuống đi!"

Tô Tử Lâm vội vàng nói: "Con sẽ gọi 119 ngay bây giờ."

Tô Bảo sửng sốt, lập tức phản bác: "Không, cậu hai, cậu đừng gọi."

Bé biết 119. Khi bé ở Nam Thành, có một ngôi nhà bị cháy, bé đã nhìn thấy những người lính cứu hỏa xông vào lửa một cách dũng cảm và không sợ hãi.

Kể từ lúc đó, anh lính cứu hỏa thực thụ giống như một siêu nhân giải cứu thế giới trong tâm trí bé, và họ là thần tượng của bé.

Làm sao bé có thể để thần tượng của mình nhìn thấy hình ảnh ngu ngốc của mình thế này được?

Tô lão phu nhân không biết Tô Bảo đang suy nghĩ cái gì, vội vàng nói: "Tô Bảo, ngoan, rất nguy hiểm, chú lính cứu hỏa sẽ tới cứu con, được không?"

Làm sao bà có thể biết được đứa trẻ này lại có ‘lòng tự trọng’ mạnh mẽ như thế nào chứ.

Tô Bảo kiên trì nói: "Bà ngoại, con, con có thể tự chui ra được, chờ con..."

Bé hít một hơi thật sâu rồi kéo mạnh.

‘Bụp’ một tiếng đập vào cái đầu nhỏ, có hơi đau.

Kỷ Trường: "..."

Hắn che mặt.

"Này, này, đừng làm thế, trông thật ngu ngốc." Hắn nói, "Thử phá lan can sắt đi."

Tô Bảo: "?"

Bé có thể phá vỡ nó sao?

Kỷ Trường dựa vào lan can, nhàn nhã nhìn đầu củ cà rốt nhỏ bị kẹt.

"Nếu không, con cảm thấy cái vòng tay màu đỏ mà sư phụ đưa cho con là để làm gì?"

Tô Bảo nhìn vòng tay đỏ trên cổ tay.

Phía sau, Vệ Uyển đứng ở cửa lạnh lùng nhìn.

Có thế cũng để bị kẹt, đứa trẻ này thực sự ngu ngốc.

Thấy những thành viên khác của nhà họ Tô phản ứng nhanh chóng, mỗi người đều tỏ ra rất quan tâm, người cần lấy thang thì lấy thang, người cần lấy đệm hơi thì lấy đệm hơi.

Vệ Uyển lại cảm thấy khó chịu.

Không phải nó chỉ bị kẹt ở tầng hai thôi sao? Làm gì mà phải lo lắng thế chứ?

Dưới lầu hai có một bãi cỏ rậm rạp, cho dù không làm bất kỳ phương tiện phòng hộ nào, ngã xuống cũng sẽ không chết.

Với Tô Bảo thì lo lắng sốt ruột nhưng với Hạnh Hân thì thờ ơ không hỏi han, Vệ Uyển tự hỏi tại sao trước đây cô không nhận ra rằng nhà họ Tô lại có tiêu chuẩn kép như vậy.

Không biết khi nào chiếc đệm túi khí ngoại cỡ đã được dựng lên ở tầng dưới, Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi đang đứng dưới lầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Tô Nhạc Phi nói: "Đầu của trẻ em lớn hơn cơ thể của chúng, nói chung, nếu cái đầu có thể lọt qua, thì cơ thể cũng có thể lọt qua."

Vì vậy, họ chỉ cần yêu cầu Tô Bảo quay lại và chui qua lan can để thoát khỏi rắc rối.

Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng cứng rắn: "Có nguy cơ ngã xuống."

Tô Lạc đẩy đẩy gọng mắt kính vàng, nhướng mày cười nói: "Người từ lầu hai rơi xuống, đệm khí dày như vậy, cũng sẽ không chết."

Những anh em còn lại trừng mắt nhìn hắn.

Tô Lạc xòe tay, hắn nói không sai mà!

Mấy anh em nói với bà Tô những gì họ nghĩ, vì họ sợ rằng bà lão sẽ quá sợ hãi mà không thể chịu đựng được.

Bà Tô ngập ngừng: "Vậy nếu ngã đập đầu xuống đất thì phải làm sao? Đầu đập xuống đất trước, vẹo cổ thì phải làm sao? Lỡ tay vô tình chọc vào mắt thì sao?"

Tô Nhạc Phi bất lực, nhẹ nhàng thuyết phục: "Mẹ yên tâm. Thế này, lão ngũ đi lấy kìm thủy lực, đợi một chút."

Trong lúc căng thẳng, không ai nhìn thấy hai bàn tay nhỏ bé của Tô Bảo đang bám vào lan can, dùng sức cào xé!

Chiếc vòng trên cổ tay khẽ sáng lên, lan can sắt đột nhiên uốn cong, bị Tô Bảo uốn cong.

Tô Bảo co đầu lại và thoát ra dễ dàng.

Bé hớn hở nói: "Con ra được rồi!"

Tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều sững sờ: "? ? ?"

Bọn họ không có chú ý vừa rồi Tô Báo làm sao thoát ra a, Tô lão phu nhân vẫn một tay ôm cánh tay Tô Bảo, bọn họ cũng không cảm thấy có gì khác thường.

Nhìn lan can sắt uốn cong, cả nhà Tô gia ai nấy đều bàng hoàng.

Mặt không chút thay đổi, Tô Nhất Trần đứng trước mặt Tô Bảo, chặn lại lan can sắt uốn cong.

Hắn khen: "Tô Bảo giỏi thật đấy. Đi ăn tối với bà ngoại đi!"

Những người còn lại cũng đi theo sau lưng Tô Bảo, vô tình hay cố ý chặn lại lan can phía sau.

Vệ Uyển vẻ mặt nghi hoặc.

Tô Bảo làm sao đi ra a?

Tại sao những anh em nhà họ Tô này lại có vẻ đề phòng cô ta như vậy!

Lại không phải cô ta khiến Tô Bảo bị mắc kẹt, nhìn cô ta như vậy làm gì?

Vệ Uyển trong lòng khó chịu, mím môi đi xuống lầu.

Tô Dịch Thần sau đó hỏi: "Tô Bảo, là con đã uốn cong cái lan can kia sao?"

Tô Bảo chớp chớp mắt gật đầu: "Vâng!"

Tô Dịch Thần đột nhiên nhớ tới khi anh ở trong rừng cây ở sân sau của Lâm gia, Mộ Cầm Tâm định đánh Tô Bảo, sau đó bị bàn tay nhỏ bé của Tô Bảo đánh bay.

Khi đó hắn cũng vừa đá Mộ Cầm Tâm một cước, mà hắn lại đang lo lắng cho Tô Bảo, cho nên cũng không để ý lắm.

Bây giờ nghĩ lại...

Tô Dịch Thần và mấy anh em nhìn nhau, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

Tô lão gia híp mắt nói: "Chuyện này không ai được nói ra, Tô Bảo, về sau đừng ở trước mặt người khác phô diễn thực lực, hiểu chưa?"

Tô Bảo ngơ ngác gật đầu.

Tại sao ông và các cậu lại lo lắng như vậy?

Không phải sức mạnh lớn là rất tuyệt vời sao? Bé có sức mạnh tuyệt vời, bé có thể giúp mọi người làm việc a.

Tô Nhất Trần ánh mắt tối sầm, trầm giọng nói: "Lão Ngũ đâu?"

Tô Dĩnh Nhạc cầm một cái kìm lớn tới, hét lên: "Tới đây! Đừng sợ, Tô Bảo, cậu năm đến cứu con đây!"

Tô Bảo ngẩng đầu lên, ôm đầu của mình nói: "Cậu năm, con đã ra ngoài rồi!"

Tô Nhất Trần trầm giọng nói: "Lão Ngũ, bỏ hết lan can sắt đi."

Hắn nhỏ giọng giải thích chuyện vừa xảy ra.

Nhìn thấy lan can sắt uốn cong, Tô Dĩnh Nhạc sững sờ.

"Được rồi... hảo hài tử! Tiểu Bảo của cậu thật tuyệt vời! Thật tuyệt vời, đi công trường với cậu năm không?"

Tô Bảo: "Được ạ, được ạ!"

Tất cả mọi người: "..."

Mọi người đều cho rằng Tô Bảo chỉ nói suông, trẻ con cũng mau quên lời đã hứa.

Nhưng sau bữa tối, Tô Bảo thực sự muốn đến công trường với cậu hai và cậu năm của mình.

Tô Dịch Thần bất đắc dĩ nói: "Sao con lại muốn tới đó? Ngoan, công trường nguy hiểm, kẻ làm biếng không được vào."

Tô Bảo: "Tô Bảo không lười, To Bảo rất chăm chỉ!"

Tô Dịch Thần sửng sốt một chút, mọi người không nhịn được bật cười.

Quả nhiên, trẻ con vẫn là trẻ con, biết nhiều cũng vẫn là trẻ con...

Cậu năm, Tô Dĩnh Nhạc, là một chàng trai hung dữ, ôm Tô Bảo và chạy đi: "Ừ, Tô Bảo không lười, Tô Bảo là chắm nhất! Đi thôi, cậu năm sẽ đưa con đi."

Nhưng Tô Bảo lại thoát khỏi Tô Dĩnh Nhạc, nhanh chóng chạy lên lầu: "Cậu năm đợi Tô Bảo, Tô Bảo đi thay quần áo ~"

Tám người con trai của nhà họ Tô mỗi người đều có công việc riêng, cậu cả Tô Nhất Trần phụ trách cả tập đoàn, cậu ba Tô Nhạc Phi sắp trở lại đơn vị để thực hiện chuyến bay thử nghiệm.

Tô Lạc đang chuẩn bị đến đoàn phim, những người còn lại dành ra hai ngày để chúc mừng sinh nhật cục sữa nhỏ, hiện tại phải đi làm.

Cậu hai ‘trì độn’ và cậu năm ‘hung dữ’ đều đang ở công trường, nghe nói cũng là "nhà thầu", nhưng lại là những công ty hạ tầng hàng đầu Trung Quốc.

Cậu là một nhà thiết kế kiến

trúc, bình thường thích ở lại công trường.

Cậu năm là giám đốc, không chỉ chịu trách nhiệm thực hiện tất cả các dự án, mà còn thỉnh thoảng kiểm tra sự an toàn của công trường.

Tiểu Tô Bảo thay một chiếc váy hai dây nhỏ màu vàng, mang theo một chiếc túi mèo rất dễ thương, đang vui vẻ chuẩn bị xuống lầu thì Vệ Uyển đi tới.

Bé dừng lại ngay lập tức, nhỏ giọng nó, "Chào buổi sáng, mợ Hai."

Tô Bảo lén lút nhìn mợ hai một cách thận trọng.

Sau khi mở ra thiên nhãn, Tô Bảo chợt phát hiện khuôn mặt của mợ hai bị sương mù đen bao phủ, hai con mắt lộ ra ngoài, giống như quái vật xuyên qua sương mù nhìn trộm bên ngoài.

Tô Bảo cảm thấy rằng mợ hai thật đáng sợ ...

(Hôm nay là 30 Tết, chúc mọi người có một buổi tối giao thừa vui vẻ, bình an, hạnh phúc bên gia đình! 😘🥰🥰

Mai mùng 1 Tết, mình bão cho mọi người 5 chương nhaaaa!!! Tung bông! Tung bông! 🎉🎉🎉)