Chương 32: Khách không mời mà đến​

Kỷ Cửu dành thời gian phác họa hình dáng của Khổng Tử, lần này đề tài đăng ký là đề tài khai giảng.

Lý Vân Thiến ở bên phải sắp xếp một bức chân dung của Khổng Tử đang cầm một cuốn sách. Toàn bộ báo tường chọn dùng để thiết kế của một trường tư thục, bao gồm một số văn bản. Bố cục của những chữ là từ phải sang trái, từ trên xuống dưới, phỏng theo cách thức văn chương thời cổ đại.

Sau khi vẽ nét cuối cùng, Kỷ Cửu hạ bút có chút dùng sức, viên phấn trắng vỡ thành hai mảnh, nó không dài nhưng cũng quá ngắn để cầm được, cô nhún vai ném vào thùng rác muốn bước lên bục lấy một cái mới.

Vừa quay đầu lại, liền phát hiện Chu Tư Dĩnh còn ngồi ở lại viết bài thi.

Cô ngạc nhiên, thuận miệng hỏi: "Chu Tư Dĩnh, đã tan học được hơn hai mươi phút rồi, sao cậu không về nhà đi?"

Chu Tư Dĩnh ngừng viết, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, "Ừm.. tối nay ba mẹ tớ về nhà trễ, tớ không mang theo chìa khóa, nên làm bài tập ở trường một lát, làm xong rồi về."

Kỷ Cửu nghiêm túc nghi ngờ tính xác thực của câu nói này, nhưng hỏi nữa thì rất ngại, vì vậy không quấy rầy cô ấy nữa.

Năm giờ rưỡi, Ôn Mặc dứt khoát đặt viên phấn xuống, canh thời gian còn chính xác hơn đồng hồ báo thức.

Hắn lùi lại mấy bước, tránh bụi phấn bay giữa không trung, rửa sạch tay bằng nước còn sót lại trong cốc, sau đó vác cặp sách lên vai, nói với Kỷ Cửu: "Kỷ Cửu, về thôi."

Kỷ Cửu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường nói: "Đợi tớ một lát, đi WC cái."

Lý Vân Thiến cũng nhìn thời gian, thấy tiến độ làm báo tường trên bảng đen nhanh hơn dự kiến, cô hài lòng cười nói: "Vất vả rồi, về nhà chú ý an toàn."

Sau khi Kỷ Cửu rửa tay xong và trở lại, mời vừa bước vào cửa lớp liền đối mặt với Chu Tư Dĩnh đang chạy ra, Chu Tư Dĩnh giật mình, chân theo bản năng lùi lại, khi hoàn hồn mới nhìn rõ người, nhanh chóng đứng vững vàng vẫy vẫy tay: "Kỷ Cửu, tớ cũng về nhà, bye bye."

"Bye bye, chú ý an toàn." Kỷ Cửu phát hiện thấy cô ấy dường như đã nhanh chóng liếc qua một bóng dáng đang ngồi, cũng không vạch trần suy nghĩ của cô ấy, bước qua kế bên nhường đường đi.

Chu Tư Dĩnh một mình rời khỏi, Kỷ Cửu sắp xếp sách vở, đeo cặp nặng lên lưng rồi theo Kỷ Tử Nhiên và Ôn Mặc bước ra khỏi cổng trường.

Cổng trường của Mẫn Xuyên vào giờ tan học phá lệ cực kỳ vắng vẻ, mở ra một con đường rộng thênh thang, chỉ có một chiếc xe hơi màu đen lẻ loi.

Những chiếc lá vàng khô héo bị gió thổi bay, người chú tài xế mũm mĩm của Kỷ gia đứng bên hông xe, mặc bộ vest và đôi giày da, đứng lặng trên tấm ván nền trống sau lưng, thê lương oán niệm.

Thứ lỗi cho cô không phúc hậu, hình ảnh như vậy quá tuyệt mỹ, cô còn rất muốn cười.

* * *

Chiếc xe bay nhanh trên đường.

Kỷ Cửu vừa bước vào cánh cổng sắt lớn ở bên ngoài, phát hiện một chiếc Porsche chưa từng thấy qua đang đậu ở bãi đậu xe của sân trước, cô không khỏi thắc mắc: "Chú Lưu, nhà chúng ta lại mua xe sao?"

Kỷ gia có rất nhiều thành viên, nên có rất nhiều ô tô, để thuận tiện cho việc đậu xe nên khi xây biệt thự đã mở một mảnh đất làm bãi đậu xe, ngày thường đều sẽ đậu xe ở đó.

Tài xế Lưu nghe theo lời, quay đầu liếc nhìn chiếc Porsche: "Cửu tiểu thư, hôm nay nhà chính có khách."

Kỷ Cửu hiếm lạ mà "Ừm" một tiếng, trừ ngày lễ ra thì rất ít khách đến Kỷ gia, dù có đến thăm cũng đa số là bạn thân của lão thái thái và lão gia tử, nói chung đều là các đối tác làm ăn hẹn gặp trực tiếp tại công ty.

"Nhà họ nào?" Kỷ Cửu hỏi lại.

Tài xế Lưu còn chưa trả lời, Kỷ Tử Nhiên đã thò đầu ra ngắt lời cô: "Em hỏi nhiều như vậy để làm cái gì? Không phải đã về tới nhà rồi sao? Tự mà vô đó xem."

Kỷ Cửu tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng thôi không dò hỏi nữa, mở cửa bước xuống xe.

Ba phút sau, khi ánh mắt chạm vào bốn người đang ngồi thành hàng trong phòng khách, Kỷ Cửu cảm thấy như gặp giông bão, nháy mắt lộ ra tia lo lắng.

Ai có thể giải thích cho cô một chút, tại sao Quý Nhã Nam lại xuất hiện trong nhà của cô?

Trên ghế sô pha trong phòng khách, Kỷ Trường Đức đang nói chuyện công việc với Quý Viễn Đạo, khi nhìn thấy Kỷ Cửu bước vào cửa, nụ cười liền nhạt đi so với bình thường rất nhiều: "Tiểu Cửu, bác Quý của cháu, là người một nhà, lại đây chào hỏi một cái."

Kỷ Cửu chú ý tới lời nói của lão gia tử cố ý bỏ qua nữ nhân ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng đều không có biểu hiện ra trên mặt, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh ông, đối với Quý Viễn Đạo nhẹ giọng chào hỏi. "Chào bác Quý."

Vì lão gia tử không muốn nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh, bà ta tôn tùy gia nguyện, cũng không chủ động chào hỏi.

Bà ta đương nhiên không phải là kẻ ngốc mới có thể leo lên vị trí phu nhân này, thấy ông nội và cháu trai hờ hững với mình, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu, nhưng đối với công ty của gia tộc, bà nhéo ngón tay, vẫn là nhịn xuống.

Quý Viễn Đạo không lên tiếng mà cười hiền hậu, khóe mắt lộ ra nếp nhăn.

Kỷ Cửu đánh giá ông ta một lúc, có chút suy nghĩ, một vài cử động còn lại giữa tay và chân của Quý Viễn Đạo đều cho thấy rõ rằng ông ta chính là một quý ông nho nhã khi còn trẻ.

Thật tiếc là sau nhiều năm sờ bò lăn lộn trên thương trường, lòng mang bất chính, dần dần, giống như hầu hết mấy người làm ăn, ông ta cũng bị nhiễm bầu không khí chợ phụ đó.

Ông ta lấy ra phong bao đỏ đã chuẩn bị trước, đứng dậy, hành động cứng rắn, tỏ ra có chút ân cần: "Đây là Tiểu Kỷ Cửu à, lớn lên thật xinh đẹp, lần đầu gặp mặt, không có quà cáp gì nhưng có bao lì xì, lại đây nhận đi."

Phong bì màu đỏ đã căng phồng và rõ ràng bên trong không ít tờ.

Kỷ Cửu không trả lời, cụp mắt xuống, không tiếng động nhìn qua lão gia tử xin ý kiến, Kỷ Trường Đức nhẹ nhàng gật đầu, Kỷ Cửu mới không hề né tránh mà yên tâm cầm lấy bỏ vào trong túi.

Đang nói chuyện thì Kỷ Tử Nhiên và Ôn Mặc cũng đi tới.

Kỷ Tử Nhiên cũng nói với Quý Viễn Đạo rằng bác Quý thật tốt, cũng nhận được một phong bao lì xì màu đỏ, về phần Ôn Mặc, hắn đã gặp Quý Viễn Đạo trước đó, nên ông ta không đưa cho hắn nữa, chỉ hàn huyên nói: "Tiểu Mặc cũng ở đây à?"

Sắc mặt của Ôn Mặc nhàn nhạt, ầm ừ, xem như trả lời lại.

Tiếp theo, đối với hai mẹ con Thẩm Lan và Quý Nhã Nam, Kỷ lão gia tử cũng chỉ giới thiệu sơ qua về danh tính của họ, ánh mắt trực tiếp lược qua, đưa mắt sang chàng trai đẹp trai ngồi bên phải.

So với Quý Nhã Nam, cảm giác tồn tại của anh ấy không nổi bật lắm, thay vào đó lại cho Kỷ Cửu một cảm giác rất sạch sẽ, ấn tượng đầu tiên của Kỷ Cửu về anh ấy rất tốt.

"Đó là anh trai Quý Anh Hiền của cháu, khi đầy tháng cháu, cậu ta đã nhìn thấy cháu." Đề cập đến Quý Anh Hiền, lời nói của lão gia tử trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, sức lực uy thế cũng giảm bớt một chút.

Lời trong lời ngoài, họ đều kéo gần quan hệ của Kỷ Cửu và anh ta.

Đó là một thiếu niên có dáng người mảnh khảnh, giữa hai lông mày có nét u buồn, dưới đôi lông mày rậm là cặp mắt nội tâm độc đoán, trên khuôn mặt anh tuấn lại sinh ra khí chất của một quân tử.

Anh ấy và Ôn Mặc có chút giống nhau ở một khía cạnh nào đó, nhưng Kỷ Cửu có thể thấy rằng bản chất của họ khác nhau hoàn toàn.

Sự thờ ơ của Ôn Mặc chỉ là ở bề ngoài, còn sự thờ ơ của Quý Anh Hiền thì đã ăn sâu vào tận xương tủy, từ trong ra ngoài, có một hơi thở ai cũng không nên tiến lại gần.

Nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng tao nhã nhưng thực chất lại cự tuyệt người khác đến ngàn dặm.

Về chuyện xưa của anh ta, Kỷ Cửu nghe được một chút từ miệng của người khác, không nhiều lắm nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy tiếc nuối vì những gì đã trải qua với anh.

Bí mật thở dài, Kỷ Cửu nâng lên một nụ cười ngọt ngào với thiếu niên: "Chào anh trai nhỏ, em là Kỷ Cửu, mọi người trong nhà đều gọi em là Tiểu Cửu."

Đôi mắt hờ hững của Quý Anh Hiền có chút gợn sóng, khóe miệng câu lên, độ cung hơi không thể nhìn thấy: "Tiểu Cửu, chào em."

Anh ấy đã gặp qua cô.

Nhưng đó là khi còn quá nhỏ, anh khi đó được ba tuổi không nhớ nổi Kỷ Cửu trông như thế nào, lúc đó mẹ anh vẫn còn sống, gia đình vẫn rất hòa thuận, anh được sống vô ưu vô lự.

Lúc này, trong đầu có một điểm ấn tượng mơ hồ, hiện ra hình ảnh một đứa bé nằm trong nôi, gặm ngón tay, người mẹ khẽ lay chiếc nôi và tựa vào tai anh, nói với anh rằng đây là em gái nhỏ của Kỷ gia.

Phần còn lại đã bị lãng quên.

Kỷ Cửu càng ngày càng thích vị anh trai nhỏ cổ điển này, muốn tìm một món quà gặp mặt tặng cho anh, sờ sờ túi quần trên người, chỉ thấy một viên kẹo sữa đại bạch thỏ.

Đó là món quà cảm ơn của Lý Vân Thiến tặng cho cô coi như đáp lễ ngày hôm nay.

Kỷ Cửu do dự một chút, lẳng lặng đem kẹo sữa đại bạch thỏ đưa ra, bên tai đỏ lên: "Tặng cho anh.. à ừm.. quà gặp mặt, có chút hơi nhỏ, lần sau em sẽ chuẩn bị quà to hơn."

Về phần Quý Nhã Nam, đừng nói đến quà gặp mặt, Kỷ Cửu đã nở một nụ cười bủn xỉn tặng cho cô.

Quý Anh Hiền hiển nhiên không ngờ tới cô lại ra tay như vậy, trái tim cứ như bị cô nhéo nhẹ một cái, rụng động đến lợi hại, anh ngây người một chút, duỗi tay nhận lấy, thấp giọng nói: "Sẽ không, cảm ơn, anh rất thích."

Giọng nói như suối núi, trong trẻo, ngọt ngào, thanh nhuận dễ nghe.

"Không có chi!" Kỷ Cửu quay đầu lại và nói với Kỷ Trường Đức, "Ông ơi, chúng cháu đi lên lầu trước đây."

Kỷ Trường Đức mỉm cười từ ái: "Đem cặp sách đem lên cất trong phòng đi, đợi lát nữa nhớ xuống lầu ăn cơm."

"Dạ vâng."

* * *

Kỷ Cửu và ba người tách ra ở cầu thang, quay trở lại phòng, đẩy cửa ra, Kỷ Cửu nhìn thấy lão thái thái đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, một cặp kính gọng bạc dán vào mũi.

Lão thái thái tuổi lớn, lại mắc chứng lão thị, khi đọc sách thường không đọc rõ chữ, được bác sĩ gia đình ghép kính cách đây một năm.

Vào lúc này, lão phu nhân cũng không phải đang bận cơm tối ở dưới lầu, mà lại ở trong phòng cô nhất định phải có chuyện muốn nói với cô, vừa lúc, Kỷ Cửu cũng có chuyện, muốn tìm lão phu nhân giải quyết.

Kỷ Cửu cởi cặp sách, đi đến chiếc ghế đẩu nhỏ đối diện với lão thái thái, ngồi xuống, đặt đầu trên đầu gối của bà, khống chế cường độ không nặng không nhẹ, sau dùng thanh âm sữa làm nũng: "Bà nội ơi, Tiểu Cửu đã về rồi oa~"

Lão thái thái khép sách lại, gõ nhẹ vào đầu đứa cháu gái, cau có và giả vờ giận dữ: "Không biết xấu hổ ở tuổi lớn như vậy khi nói chuyện còn giả vờ như một đứa bé".

Kỷ Cửu mím môi, xoa xoa đầu, che ngực, giả bộ thương tâm kêu rên: "Ây da, bà nội cư nhiên ghét bỏ Tiểu Cửu, thật thương tâm, thương tâm a~"

"Được rồi, nghiêm túc đi, biết bà nội đang làm gì ở đây đúng không?"

Kỷ Cửu dập tắt nụ cười: "Ít nhiều gì cũng đoán ra được."

Lão thái thái chạm vào mái tóc đen mượt vuốt ve, trong mắt che kính tang thương, như xuyên thấu thời gian, nhìn thấy quá khứ xa xôi.

Bà trầm mặc một lúc lâu, nói rất chậm: "Tiểu Cửu, bà nội từ năm cháu ba tuổi, liền đã nói với người ở sân trước, người nhà kia không thể bước vào cửa nhà của chúng ta."

Kỷ Cửu lầm bầm phát ra một tiếng mũi, việc này cô nhớ rõ, lúc ấy lão thái thái động tác rất lớn, không có gạt người trong nhà.

"Vậy cháu đoán xem, tại sao hôm nay Quý Viễn Đạo có thể ngồi ở dưới lầu?"

Kỷ Cửu lắc đầu, nhíu mày, câu hỏi này cô cũng thấy khó hiểu, lão thái thái muốn nói, trùng hợp trở thành một hỏi một đáp.

Cô có thể cảm nhận được của lão phu nhân và lão gia tử đối với nhà họ Quý một chút cũng không vui, trong đó giống như còn hỗn loạn sự chán ghét.

Mơ hồ, ẩn thật là sâu.

Kỷ Cửu tưởng rằng lão thái thái nói như vậy là vì bà khinh thường Quý Viễn Đạo, Thẩm Lan chính là tiểu tam chiếm đoạt chức vị phu nhân, liên quan đến cả Quý Nhã Nam cũng không thấy đối đãi tốt, nhưng hôm nay xem ra, lúc trước cô cho rằng là nguyên nhân kia, chỉ sợ chỉ là một góc của băng sơn.

"Vừa rồi bên dưới, cháu có nhìn thấy đứa nhỏ kia không?"

Lão thái thái không nói rõ người cụ thể, nhưng Kỷ Cửu nói: "Bà nội đang nói về anh trai nhỏ Quý Anh Hiền?"

Lão thái thái không ngạc nhiên với câu trả lời của cô, bà ta mỉm cười tán thưởng, "Tiểu Cửu của ta quả thật rất thông minh."

Kỷ Cửu lè lưỡi bán manh*.

*Bán manh: Làm ra vẻ dễ thương.

"Mẹ của đứa bé đó là dì nhỏ của cháu." Lão thái thái nói.

"Dì nhỏ?"

Mẹ kiếp, chẳng lẽ lão gia tử khi còn trẻ.. sa đọa vượt quá giới hạn? Kỷ Cửu xấu hổ nghĩ.

Không đúng a, hơn mười năm nay cô không thấy ai mang theo một đứa trẻ tới cửa, dì nhỏ này từ đâu đến?

Lão thái thái không để ý đến vẻ mặt rối rắm của Kỷ Cửu, và tiếp tục giải thích: "Hẳn là xem như bà và ông nội cháu nhận con gái nuôi."