Chương 37: Mời phụ huynh ư?

Khúc Tình xem đi xem lại vài lần, lông mày nhăn lại chết đi được, Đặng Mai dựa trên những lời không rõ nguồn gốc có thể kết tội Kỷ Cửu sao?

Vẫn là cơ hồ có thể hủy hoại danh dự của một nữ sinh chỉ với từ "Yêu sớm"?

Cô đã từng nghĩ rằng đạo đức giáo viên của Đặng Mai kém một chút, nhưng bây giờ xem ra không phải kém hơn một chút mà là căn bản không hề có đạo đức của một một giáo viên.

Khúc Tình cắn răng, bận tâm đến sau lưng Đặng Mai có chỗ dựa, không thể xé rách da mặt bà ta, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh nói:

"Cô Đặng, theo ý kiến

của tôi, chuyện này hiện tại không thể kết luận được. Cô cũng biết yêu sớm không phải là vấn đề nhỏ bị nghiêm cấm ở trường học. Chỉ có tờ giấy này thôi cũng không nói lên được điều gì, sau khi tìm ra người viết chúng cũng không quá muộn để đưa ra kết luận. Hơn nữa, Kỷ Cửu và Ôn Mặc đều là những đứa trẻ ngoan, chúng có chừng mực. Đường dây cao áp như vậy sẽ không bao giờ chạm vào."

Cô nói xong quay đầu cười hỏi hai người bên cạnh: "Đúng không?"

Kỷ Cửu lại gật đầu lia lịa, bây giờ độ yêu thích của cô đối với Khúc Tình đã tăng lên, gần như là áp đảo!

Cô giáo thần tiên gì thế này, sao lại có thể thông minh độc đoán như vậy?

Làm cho bà già kia tức chết đi!

Trong lòng đang phất cờ hò hét.

Ôn Mặc liếc mắt nhìn Kỷ Cửu đang hưng phấn bên cạnh, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Lúc nhỏ cô vẫn như vậy, ai đối xử tốt với cô thì liền thích người đó luôn.

Khúc Tình thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hai đứa nhỏ cũng không bướng bỉnh, còn không thì cô không có cách nào giải quyết cho yên chuyện.

Cô mỉm cười nhìn Đặng Mai nói: "Cô Đặng, hai đứa nhỏ đều nói như vậy, việc này coi như bỏ qua đi, cô về trước dạy học trong lớp đi, còn bạn học viết tờ giấy kia...Tan học tôi sẽ điều tra, nhất định sẽ giải thích cho cô biết."

Đặng Mai không muốn như vậy mà tha cho Kỷ Cửu, vẫn đuổi theo không tha, cắn chết không bỏ: "Không thể được, hai đứa này ngồi chung một chiếc xe về vẫn chưa rõ nguyên nhân, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được."

Kỷ Cửu ngứa răng vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười khó chịu: "Cô Đặng, cô có nhà ở Los Angeles của Mỹ sao?"

Đặng Mai giật mình với câu hỏi, đó là cái quái gì vậy? Họ đang thảo luận về việc yêu sớm. Làm thế nào mà đổi thành nhà ở Los Angeles Mỹ?

Kỷ Cửu cố chấp hỏi: "Có sao?"

Đặng Mai khó chịu hướng về phía cô khoanh tay: "Không có, chúng ta hiện tại đang bàn về vấn đề của em, em quan tâm tôi có nhà ở đó làm cái gì? Thành thật trả lời đi."

"Nếu không sống ở Thái Bình Dương, cô quản như vậy làm cái gì? Tuy rằng là có quan hệ thầy trò, nhưng em không cần thiết phải đem việc cá nhân của mình một năm một mười mà nói cho cô biết."

Kỷ Cửu hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải làm tinh thần của Đặng Mai cảm thấy thất vọng, một người như vậy có thể làm giáo viên được sao?

Phi! Phân chuột cũng gần giống như vậy.

Những học sinh khóa trước cũng khó có thể tồn tại đến khi tốt nghiệp dưới tay của bà.

Đặng Mai kịch liệt thở hổn hển, gắt gao trừng mắt Kỷ Cửu, thậm chí còn nói: "Em em em, Kỷ Cửu, đây là thái độ học sinh gì vậy hả? Tôi còn lớn tuổi hơn em đấy."

"Cô xin bớt giận, em vi phạm nặng không quan trọng, nhưng quyền lợi cá nhân này, trái phải cũng chẳng liên quan đến cô."

"Kỷ Cửu!" Giọng nói rơi xuống, Ôn Mặc ra tiếng nhắc nhở: "Đây là giáo viên, tôn trọng."

Mặc dù ngay từ đầu Đặng Mai đã sai nhưng cô tiếp tục nói gì thêm nữa, có lý đều cũng biến thành không lý.

Kỷ Cửu đột ngột ngậm miệng lại, nhất thời có chút quá đáng, nhìn Đặng Mai khinh thường mà hít hít mũi.

Loại giáo viên này, không cần nói nhiều làm gì, để không xúc phạm chỉ số IQ của bà ta.

Đặng Mai đã dạy học hơn mười năm, không ai dám công khai mâu thuẫn với bà.

Có cũng bị bà chèn ép.

Cái con tiện nhân này còn dám làm mặt quỷ với bà, Đặng Mai sắc mặt tái nhợt, muốn xé nát mặt Kỷ Cửu!

Bà nắm lấy cánh tay của Khúc Tình, siết chặt móng tay, bà không quan tâm Khúc Tình có bị thương hay không, chỉ vào Kỷ Cửu và chửi rủa, giọng nói run rẩy: "Cô mở to mắt ra nhìn học sinh của mình kìa, nhìn xem, cái này mà gọi là đứa trẻ ngoan sao? Tôi dạy nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên gặp một học sinh như vậy.

Ôn Mặc lẳng lặng đứng trước che cho Kỷ Cửu, đôi mắt đen như vực thẳm nhìn Đặng Mai, tràn đầy sự cảnh cáo.

Đặng Mai bị hắn làm cho hoảng sợ, vô thức buông lỏng tay ra, rút

tay chỉ về phía Kỷ Cửu, nhưng khi nghĩ đến thể diện của mình bị Kỷ Cửu giẫm xuống mặt đất, cơn giận của bà lại nổi lên.

Bà nghiến răng: "Khúc Tình, cô cần phải gọi phụ huynh của Kỷ Cửu tới đây, con cái trong nhà chẳng biết dạy, thì hoàn toàn bị hư hỏng, phụ huynh gì mà không có trách nhiệm dạy con mình, từ nhỏ đã phải giáo dục trẻ con biết tôn sư trọng đạo, con gái lớn đến như vậy, một chút đều không có."

Khúc Tình xoa xoa cánh tay bị thương của mình, không có vén tay áo để nhìn kỹ hơn, nhưng có lẽ cô cảm thấy rằng với sức mạnh tay của Đặng Mai, làn da của cô dường như bầm tím trong vài ngày.

Khúc Tình vốn dĩ trả lời cho có lệ với loại giáo viên không đàng hoàng này, cánh tay đau đớn nói cho cô biết người này không đáng để cô dung túng hết lần này đến lần khác.

Kết quả, sắc mặt thay đổi, nụ cười biến mất: "Cô Đặng, tôi là giáo viên chủ nhiệm. Với tôi, Kỷ Cửu và Ôn Mặc không có lỗi gì cả. Tôi không có lý do gì để tìm cha mẹ của chúng, cũng không có lý do gì để trừng phạt chúng cả."

Đặng Mai sửng sốt, mất hứng, cô không ngờ Khúc Tình lại từ chối đề nghị của mình.

Hơn nữa, không hề do dự!

Cô ta đến Mẫn Xuyên từ rất sớm, khi Khúc Tình mới vào, cô đã là một giảng viên cấp cao và được hiệu trưởng coi trọng.

Các thầy cô giáo trong trường cũng chăm sóc cô ấy rất tốt do có nền tảng vững vàng, nếu thỉnh thoảng cô ấy mắc một số lỗi nhỏ thì mọi người sẽ ngầm bỏ qua.

Vì vậy, sau bao nhiêu năm, tình đồng nghiệp rất hòa thuận.

Khi một đám giáo viên trẻ mới về nhận chức, bà sẽ được coi là bậc tiền bối, bà cũng sẽ được kính trọng hơn như chúng tinh phủng nguyệt.

Không ngờ những ngày mưa thuận gió hòa đã quá lâu, mấy con tôm nhỏ không chịu được tính nóng nảy sẵn sàng ra tay.

Đặng Mai chế nhạo và nhìn chằm chằm Khúc Tình một cách dữ dội.

Nụ cười quá ảm đạm, giống như dấu vết do rắn bò để lại, mang theo vẻ lạnh lẽo thấu xương.

"Đừng hối hận." Đặng Mai gằn từng chữ một.

Khúc Tình che đậy hoảng sợ, kiên quyết nói: "Không hối hận."

Học sinh của cô thì cô có quyền định đoạt, cô là giáo viên, trời sinh sứ mệnh là dạy học và giáo dục.

Cô không phải là một kẻ ác bá cường đạo, cũng sẽ không làm những điều đe dọa và dụ dỗ.

Đặng Mai quá lười biếng để nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, quay ngón chân và vội vàng rời đi.

Kỷ Cửu đột nhiên ngăn lại: "Cô Đặng."

Đặng Mai dừng bước chân lại, không nhúc nhích mà quay đầu lại.

Kỷ Cửu cười nói: "Cô...thật sự muốn gặp ba mẹ em?"

Đặng Mai trợn tròn mắt: "Em cho rằng tôi đang nói đùa sao?"

Kỷ Cửu nói: "Tất nhiên là không. Là một giáo viên, muốn trao đổi với phụ huynh về việc giáo dục con cái trong gia đình là điều hợp lý."

"Biết thì tốt."

"Ngày mai cô rảnh vào lúc nào? Em kêu ba mẹ tới đây một chuyến."

Trên mặt Đặng Mai hiện lên một chút kinh ngạc, vừa rồi Kỷ Cửu vẫn còn cứng đầu, tại sao chỉ vài phút sau liền đồng ý?

Kỷ Cửu thẳng thắn nói lại: "Đừng đến phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng ngày nào cũng bận trăm công nghìn việc. Cô không cần phải làm phiền người khác những chuyện nhỏ này."

Đặng Mai: "..."

Đặng Mai cảm thấy rằng bà đang gặp gỡ hai con quái thai.

Tại sao mỗi lần bà còn chưa nói ra, trong tâm bà đều bị đoán được?

Nghĩ đến cảnh tượng trong lớp mười phút trước, bà lạnh giọng hỏi Ôn Mặc: "Em làm sao biết được?"

"Hả?" Ôn Mặc nhíu mày, thanh âm kết thúc nhẹ giọng nói.

"Tôi chưa đưa em xem tờ giấy, làm sao em biết trên tờ giấy có tên em và Kỷ Cửu?"

Ôn Mặc nhìn Đặng Mai, đôi mắt đen khẽ nheo lại, ánh mắt tà mị không nói nên lời: "Chẳng lẽ cô còn nghĩ là người khác?"

Lời nói này ...

Kỷ Cửu run lập cập, vì sợ rằng Đặng Mai sẽ không ngần ngại nói "Có".

May mắn thay, Đặng Mai chưa đến mức luống cuống, bà ấy im lặng một lúc, bình tĩnh nói: "Không có, hai người bọn em vừa lúc ở cùng nhau, chờ bị phạt nặng đi."

Nói xong rời đi.

Hình dáng như sấm rền gió cuốn.

Nhìn thấy người đi xa, Khúc Tình lo lắng tiến lên hai bước: "Kỷ Cửu, chuyện này em không có sai, không cần mời phụ huynh, em và Ôn Mặc về lớp đi, còn lại cứ để cho cô giải quyết."

Kỷ Cửu lắc đầu, Khúc Tình làm sao có thể đối phó với lão phù thủy kia?

Khi mọi chuyện phát triển đến mức này, cô đã nhìn ra được một chút cửa ải, mưu mô thâm độc của những giáo viên này.

Ví dụ như Đặng Mai, sợ rằng dưới chân đã dẫm lên xác chết để có thể trèo cao hai hoặc ba tầng.

Phải nói rằng không có kẻ quyền lực nào đứng sau làm hậu thuẫn cho bà ta, Kỷ Cửu đánh chết cũng không tin.

Thường có hai loại người phô trương quyền lực của mình, một là dựa vào bản thân để làm tốt nhất công việc của mình, thu hút sự tán thưởng, hai là dựa vào người khác để trở thành một kẻ ăn bám khét tiếng, một con ký sinh trùng.

Rõ ràng, Đặng Mai chính là loại thứ hai.

Trước kia, theo năng lực hiện tại của bà ta còn chưa đủ để tỏ ra kiêu căng, huống hồ là để người khác làm bàn đạp cho bà ta.

Sau khi nghĩ đến đây, Kỷ Cửu nhẹ nhàng an ủi Khúc Tình: "Cô, cô không cần lo lắng, em không sao." Cô cười giống như mèo trộm được cá: "Haha, hươu chết về tay ai, còn chưa biết đâu."

Khúc Tình nghi hoặc, nhưng trông Kỷ Cửu có vẻ tự tin, cho dù lo lắng, cô cũng không nói được gì.

Cả hai trở lại lớp và học.

Văn phòng lại tiếp tục yên tĩnh như trước, Khúc Tình ngồi vào bàn làm việc, một tay gõ bàn, tay kia chống cằm trầm ngâm.

Kỷ Cửu vẫn còn là một học sinh trung học ngây thơ, không biết dã tâm nham hiểm của những người trong xã hội, chuyện đã xong nên cô phải tìm cách từ những nơi khác để xem có thể ngăn chặn Đặng Mai mắc phải sai lầm lớn.

Khúc Tình có một niềm tin chắc chắn rằng cô không thể để Đặng Mai làm hại một đứa trẻ khác. Cảnh cô nữ sinh kia bị buộc phải tự tử rõ ràng ở trước mặt và là một bài học xương máu.

Hiệu trưởng không thể đưa ra phán quyết công bằng, ít nhất, là giáo viên chủ nhiệm, cô phải bảo vệ những đứa trẻ trong lớp của mình.

Đối với một học sinh, vi phạm một lỗi lầm lớn không phải là chuyện nhỏ, hồ sơ sẽ đi cùng học sinh đó suốt cuộc đời, lỗi lầm lớn này chắc chắn sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời chúng.

Hai đứa trẻ có triển vọng tươi sáng không nên bị hủy hoại vì những cáo buộc không chính đáng.

Bên cạnh đó, nguyên nhân gây ra sự tình này cũng không trách được Kỷ Cửu.

Nghĩ đến điều này, Khúc Tình lại nghĩ đến nhãi ranh nào đã viết thư, không khỏi tức giận.

Cô phải bắt được tên đó, còn vào net chơi game, khua miệng buôn chuyện, lôi ra bao nhiêu chuyện.

Gài bẫy bạn học chết không đền mạng!

Cô đập mạnh vào bàn, bấm điện thoại trong phòng an ninh, bước nhanh ra ngoài: "A, chào sư phụ già, tôi là chủ nhiệm lớp chuyên năm nhất, tôi muốn điều tra một chuyện, ngài bây giờ có thể qua phòng điều khiển một chút không? Có thể à...được, tôi liền đến đó."

***

Trong lớp chuyên, lặng ngắt như tờ.

Sau khi Đặng Mai rời đi, Tôn Sở Nhất ngồi trên bục giảng, nhìn các bạn học không cho cơ hội làm ầm ĩ.

Tôn Sở Nhất ngồi vững như núi trên ghế giáo viên, ánh mắt như có trang bị súng laser hồng ngoại, chói mắt quét qua mọi ngóc ngách.

Hai cô gái ở hàng ghế đầu vừa làm bài tập vừa ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Cửu và Ôn Mặc lần lượt bước vào, cố ý "Ưm" một tiếng.

Các bạn học đều ngẩng đầu lên.

Sau đó...

"Ồ ~~~"

Cả lớp ồn ào.

Tôn Sở Nhất rống lên: "Các cậu làm gì? Tự học đi, không biết sao? Tôi phải giữ trật..."

Cậu chưa kịp nói xong thì tiếng chuông tan học đã vang lên.

Một nửa số từ còn lại quanh quẩn trong miệng và lại bị nuốt xuống, cậu đẩy kính, thu dọn bài tập và bước ra khỏi bục giảng.

Kỷ Cửu ngượng ngùng cười cười, cúi đầu chạy về chỗ ngồi, Ôn Mặc bình tĩnh ngồi xuống.

Băng ghế còn không có nhiệt.

Quan Lộ Lộ bên cạnh nghiêng người đi tới, chọc ghẹo: "Kỷ Cửu, cậu không tồi a."

Kỷ Cửu không thể giải thích được, cái gì không tồi?

Quan Lộ Lộ nói tiếp: "Đem Ôn Mặc gắt gao ăn sạch, chẳng lẽ tốt nghiệp liền chuẩn bị kết hôn?" Cô tươi cười xán lạn: "Coi như là bạn cùng bàn, nhớ cho tớ làm phù dâu, cậu thấy sao?"

Kỷ Cửu: "Cậu lăn đi."