Chương 7: Hừ! Cái đồ xấu xí!

Tiểu Ôn Mặc đến trường từ năm bốn tuổi tới nay, chưa bao giờ cảm thấy mình có một ngày làm ra tội ác tày trời nào như ngày hôm nay.

Trên bục giảng, cô giáo bắt đầu lấy bút vẽ ra dạy mọi người vẽ tranh, cho dù cô giáo có nói gì thì cậu một chút cũng chẳng nghe vào tai.

Cậu bé bốn tuổi ôm cái đầu cồng kềnh của mình, liếc nhìn cô gái nhỏ ngồi trong góc bên trái ngay cạnh cửa sổ vẫn đang khóc thút thít, lo lắng đến mức cảm thấy lông mi và mũi đều nặng trĩu.

Ôn Mặc ủy ủy khuất khuất mà nghĩ, cậu không nghĩ đến là mình sẽ làm cho Kỷ Cửu khóc. Cậu bất quá chỉ muốn bắt tay nhỏ của cô mà thôi.

Rõ ràng lúc trước em gái nhỏ của Quý gia đến nhà chơi, thân thiết mà gọi cậu một tiếng "Anh trai nhỏ", còn đuổi theo cậu.

Thế mà tại sao lại như vậy? Búp bê Tây Dương mới vừa nhìn cậu là liền khóc?

Chẳng lẽ bởi vì cậu lớn lên trông rất giống như kẻ dọa người khác?

Tiểu Ôn Mặc đưa bàn tay đầy thịt của mình ra cẩn thận chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, lông mày, mắt, mũi, miệng ... không có bất kỳ một khe hở nào!

Cậu còn nhớ rõ khi cậu đi gặp dì nhỏ vào mùng hai tết, dì nhỏ còn khen cậu đẹp trai nữa mà.

Tiểu Ôn Mặc gãi gãi đầu, nghĩ trăm lần cũng không thể nghĩ ra, càng nghĩ càng thấy nhức đầu.

Đúng lúc này, Harry ngồi bên cạnh cầm tập vẽ cùng với cây bút sáp nhìn lại: "Ôn Mặc, look! I draw it! Tiểu trư bội kỳ!"*

*Tiểu trư bội kỳ: Heo Peppa

Ôn Mặc thu hồi tầm mắt, liếc qua vở của cậu ta, nét chữ đen và sáp màu lẫn lộn thành một cục, chưa thành được cái hình dạng gì.

"Cô giáo nói rằng gia đình Peppa have four people! So I want to vẽ ba của Peppa!" Harry tiếp tục kiên trì nói mặc dù không nhận được phản hồi từ bạn bè.

"Vậy thì tớ nghĩ cậu có lẽ cần một tờ giấy lớn hơn!"

Ôn Mặc nắm chặt tay ra hiệu, phát hiện heo Peppa này đã lớn hơn nắm tay của mình, thân thể béo đến mức phải vẽ hơn nửa tờ giấy, cậu đưa tay chuyển sang chỗ trống trên tờ giấy kia, để chắc chắn nếu vẽ thêm baba của heo Peppa, khẳng định là vẽ thêm không được rồi.

Những đường nét trên khuôn mặt tinh tế của Tiểu Ôn Mặc đan vào nhau và nhìn xuống cuốn sách tranh mới của mình, tờ giấy vẽ so với của Harry thì lớn hơn. Cậu do dự một lúc rồi quyết định xé hai trang.

Mặc dù không muốn làm hỏng cuốn tập mới mua còn chưa vẽ cái gì vào, nhưng mẹ của cậu đã dặn ở trường mầm non phải cùng các bạn nhỏ đoàn kết, thương yêu, giúp đỡ lẫn nhau, là con ngoan trò giỏi, không có cách nào khác, nhưng vì bạn học nhỏ, đành phải hy sinh cuốn tập mới.

"Cho nè, vở của tớ khá to, cậu có thể vẽ baba của heo Peppa."

Trên đầu của Harry có những lọn tóc vàng nhỏ, đôi mắt xanh ngọc bích của người nước ngoài như chứa đựng cả vũ trụ bao la, cậu ta vui vẻ nói lời cảm ơn rồi cầm lấy hai tờ giấy và bắt đầu vẽ.

Lần này, Ôn Mặc thấy cậu ấy vẽ nghiêm túc hơn bức tranh trước, không khỏi cảm thấy vui mừng, đồ vật của cậu đưa cho người khác mà được nâng niu như thế.

Tiểu Ôn Mặc cảm thấy mình có thể phóng khoáng mà xé thêm hai trang đưa cho bạn nhỏ của mình.

"Mình phải vẽ cho đẹp, *then give it to that lovely girl." Harry hết sức chuyên tâm mà phát họa hình dáng chú heo Peppa, trong miệng tự mình lẩm bẩm.

*Dịch nghĩa: Sau đó đem cho cô gái đáng yêu (chỉ Kỷ Cửu).

Ôn Mặc:......

Ôn gia là dòng dõi của một học giả, Ôn Mặc cũng bị ảnh hưởng, cậu nhất định là đã được học tiếng Anh từ khi còn là nhỏ xíu, về cơ bản cậu có thể hiểu những cuộc đối thoại đơn giản.

Đôi mắt đen của Tiểu Ôn Mặc liếc nhìn con lợn hồng trên bức tranh của Harry, nhìn hai tờ giấy trắng mà cậu ấy vẽ, khóe miệng nhếch lên cong xuống, có chút không vui.

Harry như thế nào lại dùng giấy của cậu để vẽ và tặng người khác? Tiểu Ôn Mặc khá là tức giận.

Cậu cảm thấy mình tức giận mà sắp bùng nổ.

Cậu dùng giấy vẽ của chính mình, vậy làm sao có thể mặt dày vô sỉ mà nghĩ là sau khi vẽ xong rồi đưa nó cho búp bê Tây Dương xinh đẹp kia?

Mà cho dù muốn đưa...thì phải để cậu đưa tới nha!

Miệng của Ôn Mặc có chút bị nghẹn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn u ám nhìn Harry chằm chằm, nhìn hắn vẽ xong hai con heo nhỏ màu hồng, thổi những mảnh vụng của sáp màu ở trên giấy, liền hăng hái chạy tới chỗ Kỷ Cửu.

Tiểu Ôn Mặc không nhịn được nữa, cậu đưa chân nhỏ ra chắn ngang đường.

Đôi mi dài của Harry khẽ run lên và nhìn cái chân đột nhiên lao ra chặn đường với vẻ khó hiểu: "Ôn Mặc? What are you doing?"

"Bức tranh kia, cậu không thể đưa." Ôn Mặc giơ tay chỉ chỉ.

Harry càng thêm khó hiểu: "Why?"

"Quá xấu xí."

Harry: "..."

***

Trận chiến bên phía Ôn Mặc đã nổ ra, nhưng Tiểu Cửu Cửu, người đang phiền muộn ở trong lòng lại hoàn toàn không biết gì cả.

Chín giờ sáng, ánh mặt trời bắt đầu trở nên nóng rực, ánh nắng chiếu vào làm cho thân thể thêm ấm áp, trên cây đại thụ ở ngoài cửa kính có vài chồi xanh nhú ra.

Trong tổ, những chú chim cũng dần dần bắt đầu khôi phục vẻ sinh động, tất cả như nói lên: hơi thở của mùa đông giá rét sắp qua đi, mùa xuân ấm áp sắp về.

Tuy nhiên, Tiểu Kỷ Cửu cảm thấy những khung cảnh tuyệt đẹp này hoàn toàn trái ngược với hoàn cảnh hiện tại của cô. Cô là nữ phụ pháo hôi đang trên đường xách cây đao đi vào giữa trời đông giá rét.

Cô cầm lấy cây bút sáp uể oai, ỉu xìu mà chọc chọc, trên mặt giấy mới tinh đã bị cô chọc đến đều hiện lên những chấm chấm nhỏ.

Kỷ Cửu cúi đầu xuống, tầm mắt ngang tầm với mặt bàn, ở phía đối diện có lịch dạy học và bảng khen thưởng được treo ở trên tường.

Vào đầu năm học, những tấm bảng treo trên đường, nhỏ nhắn có màu đỏ của học kỳ một trước còn chưa kịp gỡ xuống, Kỷ Cửu đã bị thu hút bởi bông hoa nhỏ màu đỏ kia.

Hầu hết trẻ em thường chỉ có khoảng mười bông hoa, và không quá mười ba đến mười bốn bông, nhưng chỉ có hàng hoa màu đỏ nhiều đến dọa người.

Là hạc trong bầy gà, làm người ta chỉ liếc mắt một cái liền bị thu hút.

"Mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi..."

Cô nhìn theo những bông hoa màu đỏ từ đầu đếm dọc xuống cái cuối cùng, cô đếm từng cái một, khi từ "Ôn Mặc" xuất hiện trong tầm mắt, cô chưa không kịp đề phòng mà lòng cảm thấy uất ức.

Tiểu Cửu nhíu mày, cô như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, mình là nữ phụ lớn nhất trong toàn văn thế mà lần đầu gặp mặt nam chính ở...Nhà trẻ?

Chương đầu tiên của cuốn sách đó, rõ ràng mở ra câu chuyện chính là bọn họ sau khi đã lớn lên, những gì đã xảy ra khi họ còn nhỏ chỉ miêu tả sơ lược như chuồn chuồn lướt nước mà ghi ra vài câu.

Nhưng đại khái trong sách viết bọn họ hoàn toàn lớn hơn ba, bốn tuổi, đây là thời điểm mới vào nhà trẻ a.

Vừa rồi nhìn thấy trong tương lai, chính mình bị nam chủ gϊếŧ chết, lại thình lình xuất hiện trước mặt, Tiểu Kỷ Cửu cảm thấy giống như bị người ta dùng kim hung hăng đâm vào mông, trong nháy mắt cả người đều khó chịu.

Cô ngàn tính vạn tính lại không tính đến, chính mình vẫn còn là một em bé sữa chưa đủ lông đủ cánh.

Kỷ Cửu sờ lên chiếc cằm nhỏ mịn màng, bóng loáng, thất thần mà nhìn lên bảng khen thưởng phát ngốc, đồng thời cũng kinh ngạc, cô cũng phải thừa nhận rằng mình cũng hung ác.

Hiện tại khi biết nam chủ chính Ôn Mặc, ở trong đầu đã không tự chủ mà suy sét.

Nên hay không nên âm thầm bóp chết nam chính biếи ŧɦái từ trong trứng, vĩnh viễn sẽ có không phiền phức.

***

Trên bục giảng, cô giáo Viên lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, đưa tay lên sờ ngực, cô hốt hoảng khi thấy trái tim nhỏ bé đang sợ hãi đến bây giờ vẫn hơi loạn nhịp và không ngừng đập thình thịch.

Bỏ tay xuống, cô nhớ tới ngày hôm qua ở văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng lấy ra thông tin của cô gái từ trong ngăn kéo với vẻ mặt trịnh trọng và đưa nó lên ở ngay trước mặt cô, ý bảo rằng cô tự mở ra xem.

Ngay khi cô nhìn thấy cột để chữ "Gia đình", cô thấy bốn chữ Kỷ gia Lạc thành, theo bản năng hô hấp của cô cứng lại, hiệu trưởng dùng ngữ khí bình thản nói: "Tôi đã xếp con bé này vào lớp của cô. Cô phải quan tâm con bé hơn. Chăm sóc tốt cho con bé."

"Hiệu trường, là...Kỷ gia mà ai cũng biết?"

Danh hào Kỷ gia ở toàn bộ Lạc thanh nghe đến đều như sét đấm bên tai, gia tộc đó xưa nay đều thích sự trầm lắng, nhưng danh gia vọng tộc là một sự tồn tại không thể đạt được trong mắt những người từng tiếp xúc với xã hội thượng lưu.

Gia tộc tùy tiện hắt xì một cái, Lạc thành liền phải run rẩy mà sợ ba nhân vật trong Kỷ gia.

Nói cái khác, hai người gần gũi nhất với cuộc đời cô, thị trưởng Lạc Thành - Kỷ Khải Chi và vợ ông đều là những người nổi tiếng trên thế giới. Đại ảnh đế Kỷ Trạch, là một người anh em trong gia đình họ Kỷ.

"Tôi đưa cho cô xem để cho cô chú ý hơn. Còn có chuyện khác, cô sau khi xem qua thì cũng nên quên đi. Đừng có ở trong trường mà nhiều chuyện lung tung."

Cô giáo Viên nhớ rằng, đó là câu nói nặng nhất mà cô nghe thấy từ hiệu trưởng trong vòng năm, sáu năm kể từ khi cô đến Ban Mai, hàm ý chứa đựng một lời cảnh cáo, hoàn toàn không giống với người phụ nữ hiền lành dịu dàng năm xưa.

Cô ra khỏi phòng làm việc, nửa đêm về nhà nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng nhận ra đã gần sáng sớm, lo lắng nhiều cũng vô ích, dù sao cũng là giáo viên mẫu giáo, cô chỉ cần trông trẻ trong lớp là được.

Cô hiệu trưởng yêu cầu làm, chắc chắn sau này sẽ có lợi cho cô.

Ôm ấp ý nghĩ như vậy, sáng hôm sau, cô dậy sớm nửa tiếng để chỉnh trang vẻ bề ngoài, nghĩ để lại ấn tượng tốt cho cô gái nhỏ, sau này, nói những lời ngon ngọt cho công chúa nhỏ nghe về chuyện thăng chức, tăng lương.

Tình hình thực sự đúng như những gì cô nghĩ, nửa đầu quá trình từ gặp mặt đến tự giới thiệu diễn ra suôn sẻ, cô cảm thấy kế hoạch của mình sắp thành công ...

Nào biết, giữa chừng phải rút ngắn khoảng cách.

Cục vàng vẫn không thể nào so với giá trị con người của tiểu công chúa Kỷ gia.

Quan trọng là, cục vàng kia vừa tới liền làm cho tiểu công chúa khóc.

Học kỳ một, cô giáo Viên còn tỏ thái độ rằng cô xác thực thích tiểu soái soái này, rất ngoan ngoãn, nhưng là, khi cô mới gặp Kỷ Cửu, một người tiếp một người mới biết nói chuyện, các bạn nhỏ bắt đầu khóc lên tiếng khóc lớn, cục vàng phiền phức trong mắt cô, mới đảo mắt đã biến thành củ khoai lang nóng hổi.

Thật vất vả khi trấn an đám củ cải, cũng dần chậm rãi tiến vào trạng thái học tập, Tiểu Kỷ Cửu cũng không hề khóc nữa, dù cho còn chút thương tâm, cũng chậm rãi vẽ từ từ, cô giáo Viên như được đại xá mà nhẹ nhàng thở ra.

Cô cầm bình nước giữ ấm lên, sửng sốt tưởng uống một tách trà, nhưng quay đầu lại, trong tầm mắt của cô, hai đứa nhỏ trên bàn sau đã vô tình nhéo cô.

Ánh mắt nhìn qua một chỗ, tới gần tủ giày, Harry nho nhỏ ở bên trái gắt gao nắm chặt một trang phác thảo trong lòng bàn tay không chịu buông ra.

Tiểu Ôn Mặc ở bên phải cố gắng đoạt lấy, hai người vươn cổ ra, dường như ai cũng không chịu nhường ai.

Cô Viên hít một hơi thật sâu, hoảng sợ đến mức bật dậy khỏi ghế, cô vô tình làm đổ cốc nước trước mặt, nước nóng chảy ra đầy trên sàn.

Cô mặc kệ cốc nước rơi và vội vàng chạy xuống hướng phía sau.

Thật lâu mới tách ra được hai cánh tay đỏ bừng, cô nhéo eo thở hổn hển, nhìn qua lại giữa Harry và Ôn Mặc với vẻ mặt khó coi, nghiêm khắc hỏi: "Hai đứa này? Sao lại xảy ra chuyện này a? Là tiểu thân sĩ là có thể đánh nhau sao?"

Không phải là con gà đẻ trứng vàng thì đã không được đi học ở Ban Mai, cô ấy là một cô giáo nhỏ không thể làm mất lòng ai, ai cũng đều không thể đắc tội.

Nếu một đứa trẻ bị thương trong lớp, cô bồi thường không nỗi đâu.

Cô Viên không khỏi nghĩ đến chuyện nếu không ngăn chặn kịp thời, sợ xảy ra hậu quả vô cùng khủng khϊếp, nghĩ mà thấy sợ hãi, càng hạ quyết tâm giáo dục tử tế cho hai tên đầu gấu này.

Tiểu Ôn Mặc trợn mắt to, không phục mà trừng mắt nhìn Harry - tóc tai quần áo đều lộn xộn, Ôn Mặc vừa mở miệng nói chuyện, Tiểu Kim Mao (Harry) bên kia đột nhiên hốc mắt ướt đẫm, nghẹn ngào chỉ vào hắn than thở: "Cô ơi! Huhuhu, Ôn Mặc cậu ta, cậu ta mắng con là đồ xấu xí!!! Huhuhu."

Nói xong lời cuối cùng, cậu bé không kìm được, thương tâm gào khóc.

Tiểu Kỷ Chín thấy có chuyện náo nhiệt liền quay đầu xem thì thấy: Vẻ mặt bực tức của Tiểu Ôn Mặc cùng với bộ mặt vặn vẹo của cô giáo Viên.