Chương 1: Phân gia

"Má nó!!! Sao còn chưa sinh! Làm ta lo muốn chết rồi!!!" Bà lão liên tục đi lui đi lại trong phòng khiến cho ai trong nhà cũng choáng váng.

Ông Thủy thì ngồi xổm trước cửa hút thuốc lào, nhìn thấy lão bà nhà mình cứ đi đi lại lại, tốc độ khói thuốc bay cũng phập phồng, chứng tỏ tâm trạng của ông cũng bất ổn.

Trần Chiêu Đệ lúc này dùng cùi chỏ huých chồng mình là Thủy Phúc đến bên cạnh, giọng điệu đầy chua chát: "Chồng, chàng nói xem cha mẹ có phải bị điên rồi không? Chẳng phải chỉ là sinh con thôi sao? Làm gì mà gọi cả nhà ra để chờ? Nhớ trước đây lúc em sinh 4 đứa cháu trai, cha với nương còn chẳng thèm nhìn lấy một cái."

Thủy Phúc thật thà cau mày mà sửa lại: "Nàng rõ ràng sinh ba gái một trai, lúc nào sinh cho cha mẹ 4 đứa cháu trai?"

"Đồ ngốc! Ta đây không phải thuận miệng nói sao, tuy hiện tại ta chỉ có 1 đứa con trai, ba đứa còn lại thì sau này sinh thêm thôi."

"Sinh thêm ba đứa nữa? " Thủy Phúc sửng sốt, sau đó lắc đầu: " Không được, nhà chúng ta nghèo như vậy, sao nuôi thêm nổi ba miệng ăn?"

"Ngươi..."

Trần Chiêu Đệ tức giận đến mức liền quay sang vặn eo Thủy Phúc, sau đó lại dẵm lên chân hắn.

Hiện tại còn chưa phân gia, mọi thứ trong nhà đều được dùng chung. Nàng sinh càng nhiều hài tử, thì càng chiếm được nhiều tiện nghi. Lợi ích này nàng phải tính toán rõ ràng.

Thủy Phúc đau đến nghiến răng nghiến lợi, lại không dám phát ra tí âm thanh nào, sợ mẹ nghe thấy lại mắng hắn.

Lúc này, từ trong phòng sau truyền đến một tiếng hét thảm thiết, khiến bà Thủy giật mình.

"Có chuyện gì vậy?" Bà Thủy lo lắng sốt ruột mà dặm chân ở ngoài cửa, Bà Thủy là người tin Phật, nên để đảm bảo cho việc sinh đẻ thuận lợi, bà đã lén đi thắp hương cúng Phật, mà đã bái Phật thì không thể tiến vào phòng đẻ, nên để tránh mất đi linh quang, bà chỉ dám ở ngoài chứ không bước vào phòng.

"Mẹ ơi....Mẹ...."

Trong phòng liên tục truyền đến tiếng kêu thê lương của cô con dâu thứ ba Sở Vân, tiếng kêu thảm thiết như âm thanh của quỷ khiến mọi người trong nhà đều run rẩy.

Người con trai thứ hai là Thủy Lộc sắc mặt trắng bệch, sợ hãi mà ngồi bệp xuống đất, nói với cha mình là ông Thủy: "Cha, sao vợ tam đệ lại hét thảm như vậy? Chẳng lẽ muội ấy sắp chết sao?"

"Phi!" Ông Thủy dùng điếu thuốc gõ mạnh vào đầu Thủy Lộc, vụn thuốc lá còn nóng rơi ra, đốt cháy tóc của Thủy Lộc, tỏa ra một mùi hôi thối.

"Ô...ô, cha, nếu người không thích con trai thì cứ nói, sao lại động thủ với nhi tử của mình như vậy."

Thủy Lộc vừa nhảy vừa hét lên đau đớn, vỗ đầu, cuối cùng cũng dập được đốm lửa trên tóc. Cúi nhìn hai tay phồng rộp của mình mà khóc không ra nước mắt.

"Cha nhìn xem, tay con phỏng thế này rồi, ngày mai có thể không đi làm kiếm công điểm được không?" Thủy Lộc tranh thủ đưa ra yêu cầu.

Ông Thủy lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu con trai thứ hai, chậm rãi nói: "Nghe như bình thường ngươi có công việc để kiếm công điểm vậy."

"Con sao lại không có công việc để kiếm điểm? Không kiếm được công điểm? Con lấy gì mà ăn?"

"Ngươi một lão nam nhân cao to lực lưỡng mà kiếm được công điểm còn ít hơn cả mấy cô con dâu chân yếu tay mềm, vậy mà còn dám hót hay như chim vậy?"

"..." Thủy Lộc tròng mắt chuyển động, cười mỉa nói: "Công điểm của con tuy ít, nhưng con cũng chẳng ăn nhiều. Cha ơi, cha nghĩ xem em dâu liệu có chết không? Chứ sao muội ấy lại hét thảm như vậy."

Ông Thủy đột nhiên đứng dậy, cầm lấy ống điếu lên lại muốn gõ.

Thủy Lộc sợ hãi đến mức chạy vội về sau: "Cha nếu người còn đập nữa, con sẽ bị trọc mất!"

"Ngươi còn dám nói nữa, ta liền đem ngươi đập chết! Dù ngươi chết thì nhà lão tam cũng sẽ không bao giờ chết!" Ông Thủy trừng mắt, hung ác mà nói.

"Cha à, cha thực sự là cha ruột của con sao? Lời như vậy mà cha cũng có thể nói ư?" Thủy Lộc cảm thấy thương tâm, như bị vạn tiễn xuyên tâm.

"Đúng như vậy đấy." Ông Thủy lại ngồi xuống, nhàn nhã hút điếu thuốc: "Ta thà nuôi chó còn hơn nuôi loại như ngươi, gần 30 tuổi đầu rồi vẫn phải để lão già như tao nuôi, nhưng nhà lão tam bất đồng, đứa trẻ của nhà lão tam chính là đứa trẻ may mắn của chúng ta, sau này vinh quang diệu tổ của nhà ta liền dựa vào nàng, ngươi nói xem vợ lão tam có phải hay không so với người càng quý hơn?"

"Cha à, người già rồi nên bị lú lẫn phải không, sao con của tam đệ lại là đứa trẻ máy mắn của nhà ta? Người không phải phát sốt đi?"

Thủy Lộc nhanh nhẩu mà đưa tay lên trán ông Thủy, mỉm cười vui vẻ, Ông Thủy liền dơ điếu thuốc lên, Thủy Lộc sợ hãi liền vội thu tay lại.

"Được rồi, cha nói gì liền là như vậy, đừng nói là đứa trẻ may mắn, dù người bảo đứa bé vàng, mỗi ngày đều sẽ phun vàng thì con cũng tin." Thủy Lộc ngượng ngùng mà lẩm bẩm.

Ông Thủy cũng không cùng hắn nhiều lời, đắc ý mà hút thuốc, một bộ dáng các ngươi là phàm nhân sao hiểu được tâm tư của tiên nhân.

Thủy Lộc nhìn thấy bộ dáng này quai hàm này liền ngứa, nhưng cũng không dám thách thức uy quyền của cha.

"A..A..A..AAA..."

Lúc này trong phòng lại truyền đến tiếng hét thảm thiết của Sở Vân, khiến mọi người lại một đợt căng thẳng.

"Mẹ, con muốn... muốn... muốn..."

Tiếng thở hổn hển của nàng khiến cho mọi người khẩn trương không thôi, sợ rằng đây là hơi thở cuối cùng của nàng.

"Ngươi muốn cái gì? Muốn thứ gì? !" Bà Thủy khẩn trương mà hét lên: "Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì! Ngươi muốn cái gì, ta liền cho ngươi!"

"Con muốn...muốn...Hô...hôhô..." Lúc này, Sở Vân hét lên một tiếng như muốn xé trời: "Con, muốn, ăn, gà..."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hồi lâu không nói lời nào, mẹ nó, tham ăn đến như vậy, đau đến mức này rồi mà vẫn còn muốn ăn?

Bà Thủy mặt mày hớn hở: "Hảo, hảo, ăn gà, ăn gà cũng tốt, ăn gà nhanh cho ra sữa, mẹ liền lập tức đi làm, ngươi phải cố gắng sinh hạ hài tử, nghe rõ chưa?"

" Đã biết....đã biết.. " Tiếng hét vừa nẫy đã tiêu hao hết sức lực của Sở Vân, lúc này nàng không còn tí sức lực nào, nhưng nàng cũng không phải ngu ngốc, biết yêu cầu của mình quá mức, yếu ớt mà lên tiếng: "Mẹ...ăn xong…ăn xong gà…con sẽ sinh con…”

"Được rồi, được rồi, ăn xong liền sinh."

Gương mặt hiền từ và giọng nói dịu dàng của bà Thủy khiến tất cả con trai, con dâu trong nhà nghĩ bà bị ma ám. Đây vẫn là người mẹ đánh đá chỉ với một cái miệng mà đánh bại cả làng đây sao? Ngay cả cô con dâu thứ hai vốn luôn nhát gan, rụt rè cũng ngơ ngác nhìn bà Thủy.

"Nhìn gì mà nhìn."

Đối với cô con dâu thứ hai nhát như chim cút này bà Thủy luôn cảm thấy khó chịu: "Con không nghe thấy Sở Vân muốn ăn gà sao? Sao con không mau đến nhà dì ba hỏi xem nhà còn gà không? Nếu có, ngươi bảo ta đồng ý đổi 5 túi ngũ cốc lấy một con gà."

Con dâu thứ hai còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy Trần Chiêu Đệ hét lên: "Cái gì? Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Năm bao ngũ cốc đổi một con gà, sau này sao mà chúng ta có sống nổi? Mẹ ơi, mẹ không thể thiên vị như vậy được. Trong nhà lương thực cũng có công của con, con không đồng ý."

"Đánh rắm, ta là người quán lí cái nhà này. Đến lượt ngươi có quyền lên tiếng à, được, nếu ngươi muốn làm chủ, liền phân gia đi."