Chương 9:

Trước khi lên sân khấu, các cô gái cổ vũ lẫn nhau, đèn sân khấu bật sáng, tất cả mọi người vào vị trí, kèm theo tiếng vỗ tay, màn sân khấu được kéo ra.

Ninh Phức chuẩn bị xong tư thế mở màn, lưng ngửa ra sau, âm nhạc vang lên, tay áo dài thức tỉnh trong tay Ninh Phức, ngay sau đó mở màn di chuyển sang hai bên.

Một nhóm sinh viên nữ đã mang đến cho mọi người cảm giác cực kì chuyên nghiệp, phía sau không biết đã bỏ ra bao nhiêu mồ hôi, sự ăn ý lẫn nhau không cần nói cũng biết.

Mở màn chưa đến mười giây, bên dưới sân khấu đã yên lặng như tờ.

Tống Trì Phong ngồi bên dưới, nhìn những cô gái múa đều nhau trên sân khấu, nhớ lại câu “trong một nhóm người, cũng phải có một người xuất sắc nhất” của Dương Khai Viễn mấy ngày trước.

Chính là muốn nói đến Ninh Phức.

Tay áo dài trong tay cô đã khồng còn đồng nghĩa với vẻ mềm mỏng nữa, dường như hóa thành vật sống, đến đi tự nhiên, có lúc như kiếm nhuyễn, có khi như roi dài, mỗi một động tác đều đánh chính xác vào nhịp trống nền.

Nhất là khi kết thúc màn một bắt đầu màn hai, vũ đạo lập tức thay đổi phong cách, âm nhạc rõ ràng lại mềm mại, tay áo dài trong tay cô lập tức hóa thành áng mây trên trời, làn sóng dưới nước, gương mặt các cô gái được trang điểm theo kiểu hoa đào mịn màng, giữa mi tâm tô điểm thêm hoa điền, mềm mại đáng yêu đến cực điểm.

Điệu múa kết thúc, tiếng vỗ tay bên dưới vang lên như sấm.

Ninh Phức và bạn học nhanh chóng đi xuống sân khấu, mãi cho đến khi về phòng nghỉ nhìn gương trang điểm, mới ý thức bản thân toát mồ hôi, thở dốc như thế nào.

Áσ ɭóŧ trong trang phục biểu diễn gần như bị thấm ướt toàn bộ, trán và cổ đều lấm tấm mồ hôi, phần tóc mai ở mép tóc cũng vương mồ hôi, ngay cả gương mặt cũng đỏ bừng đến chật vật.

“Cậu nói xem tốt xấu gì trường chúng ta cũng là một trong những trường nổi tiếng cả nước, sân khấu khán phòng hoành tráng như thế, vậy mà cố tình xén bớt nguyên liệu về độ cao, ánh đèn kia cách sân khấu gần như thế, nhảy được một nửa đã nóng chết mình rồi, lò sưởi hồng ngoại nhà mình còn chưa gắng sức được như vậy đâu.”

Bạn cùng phòng Lâm Thi Quân vừa lau mồ hôi trên mặt mình vừa đưa khăn giấy cho Ninh Phức, nhìn dáng vẻ mướt mồ hôi của cô có chút buồn cười nói: “Nào, lau đi, nhìn lượng mồ hôi cậu ra kìa, mình thật sự sợ cậu sẽ mất nước đấy.”

Tuy Ninh Phức là thể chất rất dễ ra mồ hôi, nhưng hình như hôm nay có hơi quá.

Tất nhiên một phần là do nhiệt độ của ánh đèn sân khấu, nhưng vừa rồi trong quá trình nhảy múa cô cảm giác vị trí khán giả cũng có một ánh mắt nóng bỏng, gần như chưa từng chia cho bất kỳ một bạn học nào bên cạnh, toàn bộ quá trình đều thẳng thẳn chính xác rơi trên người cô.