Chương 6: Nàng còn sống? Thật kỳ lạ



Một nửa nguyên nhân gây ra bi kịch của Tạ gia bắt nguồn từ sự tranh cãi về khác biệt của bài thơ giữa Tạ Doanh Nguyệt và Tưởng Đàm Nhi , một nửa còn lại là vì sự sỉ nhục ngày hôm nay.

Cho nên ngày hôm nay là ngày quan trọng đối với người Tạ gia.

"Lời này của cô nương... là có ý gì? Ngươi nói việc Tạ nhị công tử cầm kiếm chém ngươi là mẫu thuẫn tỷ đệ, đây chẳng phải nói ngươi là con gái Tạ gia? Cô nương chớ có nói đùa." Ngụy đại nhân chỉ cảm thấy lời này thật hoang đường.

"Đại nhân biết xuất thân của ta sao?" Tụng Âm bình tĩnh nhìn hắn.

"Không biết" Ngụy đại nhân cười một tiếng.

Nàng chỉ là một đại phu, ai biết nàng đến từ đâu, chỉ nghe nói đây là thị nữ mà ân nhân cứu mạng của thất vương gia mang theo bên người, cũng là người được tiến cử chẩn bệnh cho Lão hoàng thúc.

Ân nhân của thất vương gia bất quá cũng chỉ là dân thường, thận phận của thị nữ nhà này... Càng không cần phải nói.

Hôm nay hắn đến bắt người, phụng mệnh của Lão hoàng thúc, cho dù là Tạ gia hay Tưởng gia cũng không thể ngăn cản.

"Đại nhân không biết xuất thân của ta, vì sao lại cảm thấy ta đang nói giỡn? Ta là con gái của nguyên phối phu nhân Tạ gia, năm đó mẫu thân ta mang ta chạy nạn, chẳng may qua đời. Ta men theo manh mối mà tìm xuất thân của mình, ngày hôm qua đang muốn nhận thân, đệ đệ cùng cha khác mẹ này của ta cảm thấy ta đang nói nhảm, hắn không tin, vì thế hai người chúng ta liền đánh nhau, lúc xuống tay có chút nặng nhưng người một nhà khó tránh khỏi có chút mẫu thuẫn. Bản thân ta cũng không thèm để ý nên cũng không dám làm phiền người khác làm chủ thay ta." Tụng Âm da mặt dày nói.

Nói hươu nói vượn, ai là đệ đệ của nàng!

"Lão gia....." Mạnh thị hoảng loạn, vội vàng nhìn về phía Tạ Hanh.

Nàng biết chính thất phu nhân Tạ gia có sinh một nữ nhi, cùng trưởng tử là Tạ Ký Lăng, thời điểm nữ nhi chết vẫn còn ở trong tã lót.

Nghe nói năm đó quê quán Tạ gia gặp nạn, toàn bộ gia đình chạy trốn tìm đường sống, ai ngờ vì lưu dân chạy hỗn loạn mà bị lạc mất nhau.

Lúc tìm được nguyên phối phu nhân, Ân thị đã chết, không tìm thấy hài tử trong ngực đâu, lão gia cũng từng chạy đi hỏi thăm khắp nơi nhưng chỉ nghe nói hài tử bị một người nam nhân đoạt đi mất, hẳn là đã thành thịt trong nồi...

Chẳng lẽ... nàng chưa chết?

Nhưng một đứa bé không có khả năng chạy trốn, làm thế nào mà sống sót khỏi kẽ răng của người khác chứ!

Tạ Hanh như bị người nện vào đầu, trong tai "Ong ong" cả lên: "Ngươi đừng hỏi ta... Thời điểm khuê nữ của ta chết mới lớn ba tháng, xương cốt cũng chưa đến mấy lạng, lúc ấy nơi nơi đều là người chết..."

Cho nên, hắn làm sao biết được những lời này là thật hay giả.

"Cô nương, ngươi còn phải chữa bệnh cho Lão hoàng thúc, hiện giờ Tạ Ký Ngôn hủy hoại tay của ngươi, cũng không phải chỉ vì một câu tỷ đệ mâu thuẫn là có thể bỏ qua." Ngụy đại nhân chau mày nói.

Lần đầu gặp người bị hại nhận thân với gia đình làm hại mình.

"Chỉ là bị thương nhẹ thôi, ngày mai ta chuẩn bị chút thuốc viên giảm đau để ngài đưa qua cho Vương gia. Vết thương này của ta chỉ cần dưỡng nửa tháng là tốt rồi, đến lúc đó ta tự nhiên có thể chữa khỏi căn bệnh của Vương gia." Tụng Âm lại nói.

Ngụy đại nhân do dự một lát, hắn không biết mối quan hệ của đại phu này cùng Tạ gia nhưng nếu đối phương không làm chậm trễ việc chữa bệnh đau đầu cho Lão hoàng thúc, vậy hắn cũng không cần phải cắn mãi không buông. Bây giờ liền có thể báo cáo kết quả.

"Thả người." Ngụy đại nhân mở miệng nói.

Trên người Tạ Ký Ngôn được buông lỏng, tự do.

Nhưng nỗi xấu hổ lại buồn bực của thiếu niên nổi lên trong lòng, không bởi vì được Tụng Âm cứu mà cảm kích, ngược lại càng cho rằng nàng cố ý nhục nhã hắn, nàng là đang cố gắng cứu vớt hình tượng của mình mà thôi.

"Ta nói rồi, chuyện này là ta làm! Ta dám nhận tội! Lời nói của ngươi một chữ ta cũng không chấp nhận! Ngươi muốn ta cúi đầu trước Tưởng Đàm Nhi, nằm mơ! Ngươi có gan thì lại đây mà gϊếŧ ta!" Tạ Ký Ngôn giận đỏ cả mặt, hắn ở trước mặt người ngoài như Tụng Âm, tràn đầy cốt khí.

"Câm miệng!" Tạ Ký Lăng lạnh giọng mắng một câu.

"Đại ca! Ngươi chẳng lẽ lại nghe chuyện hoang đường mà nàng nói? Nàng ta cũng không phải người hôm qua mới đến kinh thành, nếu nàng là người nhà ta, tại sao bây giờ mới nói? Lại làm sao hạ độc tỷ tỷ! Hơn nữa, thời điểm đứa bé kia bị cướp mới lớn ba tháng, ngươi cho cho rằng một đứa bé sơ sinh có thể chạy ra khỏi miệng đám ác nhân đói bụng ăn quàng kia chắc?" trong lòng Tạ Ký Ngôn bốc hỏa.

Nếu không phải do thuốc của tên đại phu ác độc này, tỷ tỷ hắn làm sao có thể bị hủy hoại danh dự!

Hôm nay hắn làm sao có thể bị người bắt lại nhét vào xe tù!

Hai mắt Ngụy đại nhân dò xét nhìn hai huynh đệ, không thể không nói, chuyện này của Tạ gia thật khiến người ta tò mò.

"Ngươi như vậy là muốn ngồi tù?" Tạ Ký Lăng thấp giọng vài phần, "Ngươi chịu khổ chịu tội không quan trọng, nếu như chuyện này truyền tới tai bệ hạ, chứng tỏ người nhà chúng ta vô dụng, đã không cố gắng tiến bộ thì thôi lại còn làm mất bệ hạ. Thật đáng xấu hổ!"

Nếu như không phải bệ hạ nhớ đến nhà mẹ đẻ thì anh em bọn họ còn không có cơ hội đọc sách, học võ, thậm chí ngay cả một miếng thịt cũng không có mà ăn.

Hoặc có thể nói, nếu như không có bệ hạ, Tạ Ký Ngôn thậm chí còn không tồn tại.

Cho nên, dù nữ nhân này có lai lịch ra sao hay có mục đích gì thì trước mắt cứ thừa nhận những lời nàng nói, điều này mới là điều có lợi nhất cho Tạ gia lúc này.

Tạ Ký Ngôn nghe lời này của đại ca liền nghiến răng im lặng.

Hắn biết, cha mỗi ngày đều sợ hãi và cảm thấy hổ thẹn với bệ hạ, cảm thấy mình không xứng làm thân thích với người cao quý như vậy.

"Ngụy đại nhân, ta thật sự có một người muội muội mất tích, nhưng đã nhiều năm không tìm được, hiện tại muội muội ta đột nhiên trở lại nên đệ đệ có chút không thể chấp nhận được, vì thế mới gây ra chuyện này, để ngài chê cười rồi." Tạ Ký Lăng lập tức chắp tay nói với Ngụy đại nhân.

Ngụy đại nhân cười ha hả một tiếng, Tạ gia đã thừa nhận.

Chưa từng thấy tỷ đệ nhà ai đánh nhau mà lại yêu cầu quan phủ chủ trì công đạo cho cả.

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên thực yên tĩnh.

Những người xem náo nhiệt cách đó không xa cũng không hiểu tại sao ở đây lại náo nhiệt như vậy, những người Tạ gia ở gần đó cũng rất mờ mịt, nhất thời có chút luống cuống. Đại phu này giống như... không có định rời đi... Chẳng lẽ, nàng không phải chỉ giả vờ nhận thân, mà còn... muốn tiến vào cửa lớn Tạ gia?

Cái này, không tốt cho lắm...

Tụng Âm không biết nhiều về Tạ gia.

Nàng chỉ nghe Tưởng Đàm Nhi kể rằng Tạ gia đã trở nên giàu sang phú quý chỉ trong một ngày như thế nào và việc nhà bọn họ vô năng nhưng ỷ thế hϊếp người ra sao.

Ngay cả khi trong cuốn tiểu thuyết nàng đọc sau khi chết kia, cũng chỉ viết rằng kế nữ Tạ gia Tạ Doanh Nguyệt dối trá, hư vinh, Tạ Ký Lăng vô lễ, lạnh lùng, cố chấp và không từ thủ đoạn, còn có Tạ Ký Ngôn ngu xuẩn, hư hỏng.

Tuy nhiên, điều làm cho người ta khó quên chính là người một nhà này chết quá ngay ngắn, chỉnh tề, có trật tự.

"Đến lúc nên mời ta vào nhà rồi chứ?" Tụng Âm mỉm cười nhìn đám người đang ngơ ngác đứng tại chỗ kia nói.

"....." Tạ Hanh nuốt nước miếng, hắn cảm thấy... Người này là giả.

Vận may đời này của hắn hẳn là đã dùng hết rồi, một thợ thủ công thấp hèn như hắn trở thành biểu đệ của bệ hạ là chuyện không ai dám tưởng tượng. Ông trời sao lại có thể tiếp tục ưu ái hắn, để cho khuê nữ của hắn sống lại đây chứ?

Đại tai năm ấy, đã lấy mạng biết bao người, chết một đứa bé là chuyện hết sức bình thường, nhưng đứa bé này còn sống thì thật kỳ lạ.

Mạnh thị nhìn Tạ Hanh, không dám tự tiện ra quyết định.

Mà Tạ Doanh Nguyệt lại có chút ngập ngừng, biểu tình có chút sốt ruột, dường như muốn nói điều gì đó với người nhà.