Chương 7: Các ngươi sẽ không lỗ

Bên ngoài có nhiều người nhìn như vậy, nếu vừa thừa nhận thân phận của người này rồi quay đầu lại đuổi nàng đi rõ rằng là không ổn.

Nếu như muốn đuổi thì cũng phải đợi đến lúc bệnh của Lão hoàng thúc được chữa khỏi mới được.

"Đi mời vị cô... đại tiểu thư vào phủ." Tạ Ký Lăng quay người ra lệnh cho quản gia.

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt lo lắng lại đau khổ của Mạnh thị nhanh chóng nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, nàng ngơ ngác lại lúng túng gật gật đầu với những người đang nhìn bên ngoài, sau đó vội vàng để hạ nhân nhà mình tiến lên tiếp đón.

Tất cả mọi người bắt đầu đều làm bộ làm tịch.

Tụng Âm được đám người vây quanh mà bước vào phủ đệ Tạ gia.

Tuy rằng mọi người đều không thật lòng muốn tiếp đón nàng, nhưng Tụng Âm biết bọn họ chính là người thân ruột thịt mà nàng mong mỏi suốt hai đời, vậy nên nàng đương nhiên chấp nhận bọn họ là người thân của mình.

Trên mặt Tụng Âm mang theo ý cười, bộ dáng thong dong, trái ngược hoàn toàn với người Tạ gia.

Nhưng vừa vào cửa đến phòng khách Tạ gia, Mạnh thị liền để hạ nhân lui xuống, chỉ còn lại những người trong gia đình.

"Nói đi, ngươi có mục đích gì? Một bên hạ độc nữ nhi nhà ta, một bên lại giả mạo là nữ nhi Tạ gia giải vây cho Nhị lang. Tạ gia chúng ta rốt cuộc có thứ gì đáng giá để ngươi phải phí tâm như như vậy!?" Tạ phụ là người đứng đầu trong nhà, lên tiếng hỏi trước.

Hắn cảm thấy việc này thật khó hiểu.

Chỉ vì hai nha đầu cãi nhau mà lại nháo thành ra như vậy?

Trước đây, hắn nghĩ rằng bản thân không nên đυ.ng tới các vị quý nhân ở kinh thành, bây giờ mới phát hiện, người bình thường lớn lên từ nơi nhỏ bé như hắn cũng không thể chọc vào.

"Ta đến kinh thành một thân một mình, không có chỗ dựa, hôm qua lại vừa đắc tội với Tưởng Đàm Nhi. Sau lưng Tưởng Đàm Nhi còn có Thất vương gia, nếu như ta muốn ở lại kinh thành thì chỉ có thể tạm thời tìm chỗ dựa, Tạ gia có thêm một nữ nhi là ta hẳn là không lỗ, hơn nữa..... Tạ hầu gia, chỉ cần ta và ngươi thường xuyên gặp nhau, chung sống với nhau, ngươi mới có cơ hội đoán xem nữ nhi ruột thịt của ngươi rốt cuộc đang đứng trước mặt ngươi hay là đã sớm chết rồi" Tụng Âm vừa cười vừa nói, nhìn qua giống như là vô tâm vô phế.

Nàng sẽ không tiếp tục giải thích, bởi vì không có chứng cứ, giải thích nhiều cũng không có tác dụng.

Quan trọng nhất chính là nàng càng muốn chứng minh thân phận của mình sẽ càng làm cho người khác cảm thấy khả nghi.

"Ngươi, ngươi ngươi.... Ngươi sao có thể là nữ nhi của ta!?" Tạ Hanh kiên quyết không tin.

Tạ Ký Lăng nhìn nàng chằm chằm.

"Nếu ngươi muốn chỗ dựa thì Lão hoàng thúc mới là lựa chọn tốt nhất." Tạ Ký Lăng bình tĩnh mở miệng nói.

Việc thăm dò thân thế hàon toàn không có ý nghĩa gì nữa. Bởi vì Tạ gia vừa rồi đã thừa nhận với bên ngoài, cho nên người trước mắt là thật hay giả thì nàng cũng phải ở Tạ gia một thời gian. Hiện tại chỉ cần làm rõ người này có ác ý với Tạ gia hay không, phòng ngừa nàng lén lút làm điều gì đó với người nhà....

"Đúng vậy, nhưng mà người Lão hoàng thúc coi trọng là Tưởng Đàm Nhi. Đối với đại phụ chữa bệnh chân chính giúp hắn thì hắn lại không coi trọng bao nhiêu. Ta muốn dời sự chú ý của Lão hoàng thúc lên người ta, trước tiên phải cho mình một thân phận mà hắn không thể xem nhẹ." Tụng Âm thành thật nói.

Tưởng Đàm Nhi rất đặc biệt.

Mặc dù Lão hoàng thúc đối với hậu bối rất nghiêm khắc nhưng lại đặc biệt thích hậu bối có tính cách hoạt bát này, thậm chí không để ý tới thân phận của nàng, đồng thời rất tín nhiệm đại phu do nàng giới thiệu.

Cho nên mặc kệ nàng làm cái gì, Lão hoàng thúc đều sẽ cho rằng công lao này thuộc về Tưởng Đàm Nhi.

Cho nên trước tiên nàng cần đem chính mình và Tạ gia cột chung một chỗ, như vậy mới có thể chân chính phân rõ ranh giới với Tưởng Đàm Nhi.

"Cô nương tên là gì?" Tạ Ký Lăng lại hỏi.

"Tụng Âm, hiện tại có thể gọi là Tạ Tụng Âm." dung mạo nàng nhu hòa, không có lấy nửa điểm dối trá.

Nguyên nhân nàng có thể làm một vai phụ chính phái có vài phần chính là vẻ bề ngoài của nàng trông lương thiện.

Nàng là một y giả, vẻ bề ngoài không có tính công kích, con người nàng trước nay đều là khoan dung, độ lượng. Nàng không có quá mức xinh đẹp, sắc sảo, mà luôn ôn hòa, dịu dàng , cũng không làm cho người khác cảm thấy khó chịu nên dễ dàng khiến người đối diện nảy sinh tín nhiệm.

Nội tâm Tạ Ký Lăng có chút hoài nghi cùng bực bội, không biết vì sao gương mặt xa lạ nay lại làm hắn khó có thể sinh ra cảm giác chán ghét.

Mẹ ruột đã qua đời từ lâu, trong trí nhớ của hắn sớm đã quên hình dáng của bà, hắn chỉ nghe cha nói qua, nương là một phụ nhân bình thường, lớn lên xinh đẹp, chịu nhiều khổ nhọc, mệnh khổ.

Hình dung như vậy quá mông lung, thế nên hình tượng của bà ở trong lòng hắn càng trở nên mơ hồ.

Đừng nói là hắn, cha hắn chỉ sợ cũng không còn nhớ rõ.

Khi còn nghèo khó, cha mẹ đến với nhau là do người ta làm mối cho, phu thế số khổ thành hôn qua loa, nương hắn thành thân được 3-4 năm liền mất. Hiện tại đã trôi qua mười sáu mười bảy cái xuân thu, mặc cho cha hắn cố gắng nhớ lại cũng không có khả năng nhớ rõ bộ dáng của nương.

"Đồ đê tiện! Để lôi kéo làm quen mà ngay cả họ cũng đều sửa lại! Đại ca. chúng ta nhốt nàng ta lại, nếu nàng muốn làm người nhà của chúng ta, vậy dùng gia pháp với nàng, ta không tin nàng không nói ra lời thật lòng!" Tạ Ký Ngôn nghiến răng nghiến lợi, vội vàng đứng ra đưa ra chủ ý.

Tụng Âm có chút kinh ngạc.

Đây là thiếu niên ngu xuân, hư hỏng mà Tưởng Đàm Nhi nói sao? Đầu óc này nghĩ cũng rất rõ ràng nha?

"Ý tưởng này không tồi." Tụng Âm gật gật đầu, "Chỉ là trí nhớ không tốt."

Tạ Ký Lăng trợn mắt liếc nhìn đệ đệ một cái, Tụng Âm còn phỉa đi gặp Lão hoàng thúc, có thể nhốt được bao lâu, hơn nữa...

Tuy rằng không qúa có khả năng nhưng vạn nhất, vạn nhất nàng là thật thì sao?

Nhị đệ với hắn không có cùng một mẫu thân, tất nhiên sẽ không hiểu muội muội cùng một mẹ đẻ ra có ý nghĩa với hắn như thế nào. Hắn không dám đánh cuộc, dù sao cũng phải tra lại một chút mới được.

"Ngươi sẽ ở sân cách vách ta, được không?" Tạ Ký Lăng an bài nói.

"Được." Tụng Âm gật đầu, " Đêm qua ta ở tạm khách điếm một đêm, mệt mỏi quá, ngươi để người khác đưa ta qua đó, mặt khác... Làm gia đinh trong nhà đợi lệnh, buổi chiều ta muốn ra cửa một chuyến, để bọn họ đi theo ta, ta có chỗ cần dùng."

"....." Tạ Ký Lăng trầm mặc một chút.

Người này, thật sự không sợ chút nào, da mặt còn rất dày.

Tụng Âm biết cả nhà bọn họ nhất định sẽ họp lại để bàn cách đối phó, cho nên nàng cũng không tiếp tục tham gia náo nhiệt nữa. Cho bọn họ có cơ hội nghĩ cách giải quyết vậy.

Nàng nói xong lời này liền trực tiếp rời đi và nhờ quản gia dẫn đường đến chỗ ở của mình.

Bộ dáng thản nhiên của nàng làm cho Tạ phụ gãi đầu bối rối.

"Cha, nàng có giống nương không?" Tạ Ký Lăng vẫn ôm một tia hy vọng.

"....." Sắc mặt Tạ Hanh tái nhợt, lắc đầu, "Không nhớ rõ..... Khi ta và nương người còn chung sống, trong nhà rất nghèo. Mặt ta quanh năm suốt tháng bị phơi đen, ngay cả nước rửa mặt đều không có, ngày nào cũng bẩn thỉu, mọi người ai cũng thế...."

Chỉ có ký ức đâu khổ khắc quá sâu trong tim, ngoài ra không còn nhớ gì khác.

Tạ Ký Lăng bất lực, quả nhiên là như thế.

Nhìn thái độ của Tạ Ký Lăng, Tạ Doanh Nguyệt liền biết trong lòng hắn cũng tin vào lời Tụng Âm nói một hai phần, nàng nhìn ra ngoài cửa, xác định Tụng Âm không có ở đây, mở miệng nói: "Đại ca, ta có chuyện muốn nói cho mọi người biết."