Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phúc Hắc Độc Y Chỉ Muốn Tiến Về Phía Trước!

Chương 8: Pháo hôi Tạ thị

« Chương Trước
Nguời Tạ gia hướng ánh mắt về phía Tạ Doanh Nguyệt.

"Ngày hôm trước ta gặp Tưởng Đàm Nhi, lúc đó nàng ta có chút kỳ quái." Tạ Doanh Nguyệt thở ra một hơi, thanh âm nhẹ nhàng kể từ từ, "Đầu tiên nàng xin lỗi ta, nói rằng lúc trước là do quá xúc động. Ta nhớ cha đã từng nói chúng ta không nên gây chuyện ở bên ngoài, cho nên lúc ấy ta tha thứ cho Tưởng Đàm Nhi, rồi cùng nàng trò chuyện, nhưng hiện tại ta nghĩ lại......"

"Tưởng Đàm Nhi đối với việc nhà chúng ta dường như rất để tâm đến, nàng ta đã hỏi ta chuyện thời trẻ của đại phu nhân."

"Đặc biệt còn nhắc tới đứa trẻ đã mất kia, hỏi tuổi tác, đúng rồi, nàng còn nói lúc trước nhìn thấy túi tiền của đại ca trông rất đặc biệt, nhìn có chút cũ, nàng lại hỏi túi tiền đó là do ai làm, lúc ấy ta cũng không suy nghĩ nhiều nên đã trả lời thành thật." Tạ Doanh Nguyệt lại nói.

Tạ Doanh Nguyệt nói xong cảm thấy có chút khẩn trương.

"Như vậy là.... Tưởng Đàm Nhi cùng Tụng Âm đều sớm biết nhà chúng ta có hài tử đã mất ư?" Mạnh thị vội vàng kêu lên một tiếng, "Có chuẩn bị mà đến!?"

"Ta đã nói rồi, các nàng khẳng định là không có ý tốt!" Tạ Ký Ngôn vô cùng trịnh trọng nói.

Tạ Doanh Nguyệt có chút áy náy: "Lời ta nói lúc ở thi hội đúng là sẽ làm cho người ta hoài nghi thơ của Tưởng Đàm Nhi là đạo văn, xét về mặt tình cảm thì Tưởng Đàm Nhi tức giận là có thể tha thứ, cho nên lúc nàng xin lỗi ta, ta đã trả lời thành thật, còn nữa, Tưởng Đàm Nhi có quen biết với Thất vương gia, ta cũng sợ sẽ đắc tội vương gia nên cũng không giấu giếm.... Hôm nay Tụng Âm tìm tới cửa tính kế chúng ta đều do ta sai."

"Túi tiền của ta đã bị mất." Tạ Ký Lăng nặng nề nói.

Đó là đồ vật để tưởng niệm duy nhất mà mẫu thân hắn lưu lại.

Khoảng thời gian quê nhà không gặp nạn, cuộc sống của cha nương rất bình yên, nương hắn sẽ thêu hoa, làm y phục, đóng giày. Đồ của thợ thêu thêu ra giống như nhau nhưng đồ nương thêu ra rất đa dạng và đặc biệt, những loại hoa cỏ thường thấy bà đều có thể thêu được, nhiều loại hoa cỏ đó tạo nên nét hoang dã thú vị. Xiêm y trong nhà đều là do bà tự tay làm.

Sau khi bệ hạ đăng cơ đã hạ chỉ tìm người, lúc quan viên tìm được nhà bọn họ, hắn cùng cha vô cùng sợ hãi nên không dám trì hoãn, vội vội vàng vàng lên đường vào kinh, đồ vật trước đây đương nhiên cũng không giữ lại.

Chỉ có túi tiền kia được mang theo bên người nên mới còn, không nghĩ tới lại đột nhiên không tìm thấy.

Cẩn thận nghĩ lại thì ngày ấy mất túi, hắn đã không cẩn thận đυ.ng vào Tưởng Đàm Nhi....

"Các nàng rốt cuộc muốn thế nào? Đại ca, ta biết ta không đúng, chính là các nàng đã hạ độc ta, khiến ta mất hết mặt mũi, này còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ một chút lỗi lầm này vẫn muốn cắn mãi không buông ư?" Tạ Doanh Nguyệt thật sự oán hận.

Ngày ấy ở yến hội làm thơ, nàng thật sự cảm thấy thơ của Tưởng Đàm Nhi không thích hợp!

Bởi vì mới bắt đầu mùa hạ, mọi người cảm thấy ngày xuân trôi qua quá nhanh nên đề nghị lấy chủ đề mùa xuân để làm một bài thơ.

Đầu tiên Tưởng Đàm Nhi làm một bài: "Hảo vũ tri thời tiết, Đương xuân nãi phát sinh, Tùy phong tiềm nhập dạ, Nhuận vật tế vô thanh", ( Mưa lành đến giữa trời thanh, Đang xuân thánh thót trên cành nhẹ rơi, Vào đêm theo gió chơi vơi, Lặng yên muôn vật mát tươi vô cùng- Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ, bản dịch Hải Đà), nghe lại rất hợp với hoàn cảnh, mọi người reo hò. Sau đó, nàng lại hướng về vườn hoa mẫu đơn ngâm ra một bài thơ "Bích ngọc trang thành nhất thụ cao, Vạn điều thùy hạ lục ty thao, Bất tri tế diệp thùy tài xuất, Nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao", (Trang hoàng ngọc bích một nhành cao, Rủ sợi muôn tơ ánh biếc màu, Lá mảnh nào hay ai cắt xén, Xuân thời ngọn gió bén như dao- Vịnh Liễu của Hạ Tri Chương).....

Ngày ấy xem như hội thưởng hoa, xung quanh không có hồ cũng không có cây liễu nào.

Tuy nói ngẫu hứng làm thơ không phù hợp với hoàn cảnh nhưng làm được nhanh chóng như thế lại rất kì lạ.

Chủ yếu là sau đó, Tưởng Đàm Nhi nói lấy cảnh xuân làm chủ đề không thú vị nên tự mình sửa lại đề, nàng chăm chú nhìn mọi người uống rượu trái cây lại làm ra một bài thơ "Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi, Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, Cổ lai chinh chiến, kỷ nhân hồi?" (Rượu ngon chén ngọc đã bày kia, Chưa nhấp, tỳ bà giục ngựa đi!, Chớ cười chiến địa người say ngủ, Chinh chiến xưa nay, mấy kẻ về!- Lương Châu từ_Khúc hát Lương Châu thể thất ngôn tuyệt cú).

Nàng có chút không thể tiếp thu.

Làm thơ hẳn là tâm nhập vào cảnh chứ? Trong một giây một người như thế nào lại có biến hóa lớn như vậy?

Hơn nữa, nàng lại làm thêm hai câu nữa: "Đại mạc cô yên trực, Trường hà lạc nhật viên" ( của Vương Duy), "Lạc hà cùng cô vụ tề vi, Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc" (Cái cò bay với ráng sa, Sông thu cùng với trời xa một màu- Đằng Vương Các của Vương Bột, bản dịch không tên)....

Tưởng cô nương mới 16 tuổi, xuất thân thôn dã, quê là thôn nhỏ ở Lâm thành, nằm mơ còn không có thể mơ thấy đại mạc....

Những bài thơ nàng đọc ra làm người ta cảm thấy thơ hay nhưng lại không hoàn chỉnh, phong cách làm thơ không giống như là cùng một người viết....

Nàng thật sự không chịu được liền mở miệng nói: "Câu thơ này thật hay, chỉ là phong cách khác biệt, không giống như là cùng một người làm, không biết là lúc trước Tưởng cô nương ở nhà đã sớm làm thơ hay là có người hỗ trợ nhuận bút?"

Thật sự, chỉ một câu này thôi.

Những người như các nàng không phải mỗi ngày đều ra cửa dự tiệc, nhưng các nàng cũng biết rõ yến hội đó nên chuẩn bị một vài câu thơ để thể hiện tài nghệ là hoàn toàn hợp tình hợp lý. Những người không giỏi làm thơ cũng có thể nhờ người làm hộ, không phải là không được.

Nàng thật không cảm thấy những lời này sao có thể đắc tội người ta được!

Tưởng Đàm Nhi cực kì tức giận, há mồm nói: "Bản thân Tạ cô nương không có tài cán nên cảm thấy nữ tử trong thiện hạ đều giống như ngươi , đều ngu ngốc chỉ biết tranh giành tình cảm hay sao?"

Lúc này mới ồn ào lên.

Nàng không thường ra cửa, một năm dự tiệc ba lần, nỗ lưc thể hiện bản thân cũng coi như giành được chút danh tiếng đoan trang tài nữ, nhưng hiện tại... Những danh tiếng đó bị mất, ngay cả danh dự cũng không còn!

Nàng ở trong tửu lâu đỏ mặt, bộ dáng khinh cuồng cởϊ áσ tháo thắt lưng bị rất nhiều người nhìn thấy, sau này muốn có hôn sự tốt cũng không thể có.

Đệ đệ nhìn nàng lấy nước mắt rửa mặt mới xúc động cầm kiếm chém người.

Không ngờ thị nữ của Tưởng Đàm Nhi lại như âm hồn không tan, vậy mà còn vào trong nhà ở luôn rồi!

Phải làm sao bây giờ!

"Đại ca, thật sự không thể đuổi nàng ra ngoài sao? Trong lòng ta thật sự bất an." Nội tâm Tạ Doanh Nguyệt rối rắm.

"Ta luôn cảm thấy không đúng lắm, nếu vì những việc này thì nàng không cần thiết phải đến nhà chúng ta chịu đựng sự xem thường." Tạ Ký Lăng nhìn cả nhà đang hoang mang lo sợ, chỉ có thể nói: "Trước cứ tránh nàng đi chút là được, nữ tử này biết dùng độc, không thiếu chút thủ đoạn bỉ ổi, ngươi chớ có tiếp xúc trực tiếp với nàng."

"Để hạ nhân trông chừng nàng nhiều một chút, đồ vật nàng chạm qua đều phải kiểm tra cẩn thận, không thể buông lỏng cảnh giác, nhẫn nại một thời gian, chúng ta đợi Lão hoàng thúc giao phó rồi sẽ để nàng đi." Tạ Ký Lăng nói thêm một câu.

Chỉ là....

Phí công sức như vậy chỉ vì vào phủ hạ độc?

Nếu thật sự độc chết cả nhà, Tưởng Đàm Nhi cùng Tụng Âm cũng có được lợi ích gì đâu? Tạ gia dù gì cũng có tước vị, nếu im hơi lặng tiếng chết hết, bệ hạ cũng sẽ không mặc kệ không tra hỏi.

Nếu như muốn trả thù thì giả bệnh làm Lão hoàng thúc ra tay mới là lựa chọn tốt nhất.

Nói "Tụng Âm là nữ nhi Tạ gia" so với việc nói nàng vào phủ hạ độc còn đáng tin hơn chút.

Người Tạ gia lo lắng sốt ruột, Tụng Âm lại hòa nhã đưa ra rất nhiều yêu cầu với quản gia. Nàng muốn ở lại Tạ gia thì cũng phải ở sao cho thoải mái một chút, cũng may người Tạ gia không muốn để lộ tiếng gió bất lợi đối với Tạ Ký Ngôn, cho nên hạ nhân đối với "Đại tiểu thư" vừa tới này rất quy củ, bớt đi rất nhiều thứ phiền phức cho nàng.

【Đinh! Điểm thoát ly cốt truyện đạt được: 5 điểm. Nguồn điểm: pháo hôi Tạ thị.】thanh âm của hệ thống lại vang lên lần nữa.

Khóe miệng Tụng Âm hơi co rút một chút.

Hôm nay Tạ gia phải chịu nhục, diễn biến quan trọng như vậy đã xảy ra biến hóa. Thế nhưng chỉ được năm điểm, vậy có thể thấy được Tạ gia không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với Tưởng Đàm Nhi. Tạ gia chỉ là thứ bế nhỏ không đáng kể.

Hơn nữa bây giờ người Tạ gia vẫn như cũ cho rằng nàng với Tưởng Đàm Nhi là một bọn, số phận của Tạ gia chính là làm pháo hôi bị Tưởng Đàm Nhi vả mặt, vẫn chưa thể thay đổi.

"Ta nhớ rõ hình như ta có năng lực nhìn trộm dị thường, sử dụng như thế nào?"
« Chương Trước