Chương 1

Lam Hàm mệt mỏi lê thân vào nhà, nhìn đồng hồ đã hơn 23 giờ, hôm nay công việc ở quán Cafe tương đối nhiều nên Giang Hạ nhờ cô ở lại phụ giúp, tuy có mệt vì khách đông hơn thương ngày nhưng bù lại chị ấy cho tiền thưởng cũng khá.

Lam Hàm bỏ balo xuống bàn sau đó lấy đại một bộ đồ đơn giản rồi đi tắm, cô tắm qua loa xong liền mệt mỏi ngã xuống giường ngủ một mạch cho đến sáng hôm sau.

--------

Reng! Reng! Reng!

Lam Hàm nhíu mày không vui vì bị đánh thức, mắt không hé mà lần mò tìm điện thoại, mất một lúc mới ấn nút nghe máy.

"Alo!" Lam Hàm giọng ngái ngủ trả lời.

"Gì thế? Mày còn chưa dậy hay sao?" Trong di động truyền đến tiếng la hét nhưng nhanh chóng kìm lại rồi nói thì thầm.

"Vẫn chưa, còn sớm mà, nay làm gì có hẹn với mày!" Lam Hàm nhìn đồng hồ, chỉ mới 7 giờ sáng, tay mệt mỏi xoa xoa hai mắt còn nặng trĩu.

"Thiên ơi! Hôm nay là ngày khai giảng đó, ngày đầu mày đã muốn tạo điểm nhấn rồi sao?"

"Cái gì? Là hôm nay á?" Lam Hàm bật dậy như lò xong, cơn buồn ngủ còn lại bị đánh bay đi mất, một chút cũng không còn.

"Hôm qua tao đã nói rồi mà, không phải mày quên rồi chứ?"

"Thật, tao quên mất rồi, mày giữ chỗ giùm tao đi, 30' nữa tao vào ngay." Lam Hàm kẹp điện thoại vào vai, nhanh chóng tốc chăn phóng qua tủ quần áo chọn đại đồ.

"Nhanh lên, nghe nói lão sư môn đầu này rất khó đó."

"Được! Được! Tới ngây đây!"

Lam Hàm trả lời xong liền dập máy, ba chân bốn cẳng phi vào WC làm VSCN rồi thay đồ, vớt lấy balo dốc ngược mấy thứ bên trong ra rồi cho đại mấy quyển sách không biết của môn nào vào, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mang giày khóa cửa phòng rồi chạy như bay xuống lầu lấy xe đạp phóng đi, một loạt các động tác hệt như siêu nhân không có một chút động tác thừa nào.

.

Lam Hàm cuối cùng cũng đến nơi nhưng đáng tiếc vẫn muộn, vị lão sư kia đã vào lớp rồi hơn nữa còn đang dạy, sao hôm đầu tiên lại dạy học chứ? Chẳng phải mấy lão sư khác sẽ dùng tiết đầu tiên để giới thiệu làm quen sao?

Lam Hàm lấp ló ngoài cửa quan sát liền nhìn thấy Mạc Lâm bạn mình vẫy tay cách đó không xa, cô đợi lão sư quay lên bảng liền rón rén đi vào. Mấy bạn học trong lớp liền để ý nhìn theo cô có chút buồn cười nhưng cũng không có lên tiếng mách lão sư, nhưng xui cho Lam Hàm vừa vào được chỗ chưa kịp đặt mông ngồi xuống đã nghe một giọng nói lạnh như băng cất lên.

"Bạn học kia, đi trễ giờ cũng phải chào tôi một tiếng chứ!"

"Tôi à không lão sư hảo! Em thành thật xin lỗi vì đã đến muộn giờ!" Lam Hàm đổ mồ hôi lạnh, cứng đơ đứng lên gập người một góc 90° cúi chào vị lão sư lạnh lùng kia, trong lòng run cầm cập.

"Được rồi, tiếp tục đi." Vị lão sư kia không trả lời cô, xoay người lên bảng tiếp tục giảng, Lam Hàm tưởng đã được tha bổng liền thở ra nhưng hơi chưa kịp đến miệng đã nuốt ngược trở vào "Bạn học kia sau khi hết giờ mời đến chỗ tôi một chuyến đi!"

Lam Hàm đúng là khóc không ra nước mắt, không phải chỉ đi trễ một chút thôi sao, cô làm gì căng thẳng vậy a~. Hai năm đi học của cô chưa bị trễ tiết nào bất quá hôm nay chỉ mới lần đầu mà lão sư đã mời lên văn phòng là sao đây? Nhưng dù bất mãn như thế nào cô cũng chỉ đành ngậm ngùi ngồi xuống.

"Xui cho mày rồi, người ta là băng sơn lão sư đó!" Mạc Lâm ghi một tờ giấy đưa qua cho Lam Hàm, nãy giờ nàng cũng hơi sợ nên không có dám nói chuyện.

"Người đó là ai vậy?" Lam Hàm nhìn xong lại ghi vào bên cạnh.

"Giảng viên từ nước ngoài vừa về nước, dạy môn tiếng anh chuyên ngành của khoa mày."

Lam Hàm nhăn mặt, cô cực ghét tiếng Anh, vì đây là môn cô dở tệ, điểm thi tiếng anh của cô chỉ vừa đủ đậu nhưng mà Lam Hàm học ngành Quản trị kinh doanh cho nên tiếng Anh cũng cần phải nói được như tiếng mẹ đẻ. Cô ai oán lấy tập ra ghi chép bài giảng, trong đầu suy nghĩ lát nữa phải đối mặt với người kia như thế nào, vừa nghĩ đến là thấy sợ rồi.

.

Sau khi buổi học kết thúc, tiết sau Lam Hàm không còn môn gì nữa cho nên đành phải đến văn phòng của băng sơn lão sư một chuyến.

"Hey, có cần tao đi cùng mày không?" Mạc Lâm hỏi thăm người bạn thân của mình, còn vỗ vỗ vai cô trấn an.

"Haiz...không cần đâu, tao tự đi được rồi!" Lam Hàm đem đồ cho hết vào balo chán nản nói.

"Vậy được rồi, mày bảo trọng đó, tao về KTX trước, có gì Alo cho tao nhé!" Mạc Lâm nhìn về phía vị băng sơn lão sư còn đang thu dọn đồ trên bục giảng cười cười rồi phóng tầm mắt đáng thương nhìn cô sau đó đi mất.

Lam Hàm "Ừm" một tiếng rồi hướng về phía nàng chậm rì rì đi đến.

"Lão sư, hiện giờ ở đây cũng không còn người, cô có chuyện gì cứ nói ở đây được rồi."

"Không được!" Người kia lãnh đạm trả lời, mắt cũng không thèm nhìn Lam Hàm.

"Tại sao?"

"Vì em làm sai, cần phải phạt!"

"Nhưng...Em chỉ mới vi phạm lần đầu thôi mà..."

"Vậy theo em nói lần đầu vi phạm đều được tha thứ hết sao?" Người kia híp mắt nhìn chằm chằm Lam Hàm, khí thế bên trong như là đang phóng ra điện làm cô bất giác rùng mình.

"Thiên a~ Cô là lão sư hay cảnh sát hình sự thế, có cần phải tra hỏi em thế không?" Lam Hàm ủy khuất than thầm.

"Em không có ý đó, chỉ là....lần đầu mong cô nương tay một chút."

"Em yên tâm, tôi không bắt em làm việc gì khó đâu, bây giờ đi theo tôi!" Băng sơn lão sư nói xong liền cầm theo túi xách đi mất.

Nội tâm Lam Hàm kêu gào dữ dội nhưng vẫn phải đi theo a~ nếu không ngày tháng sắp tới của cô không được yên ổn mất. Lam Hàm vừa đi vừa cầm điện thoại lướt QQ, vừa hay Mạc Lâm lại nhắn tin đến, chắc nàng về đến phòng rồi.

"Sao rồi?" Tin nhắn chỉ có hai chữ, nói không đầu đuôi gì cả.

Lam Hàm thở dài, cộc cộc gõ lên bàn phím: "Sao là sao?"

"Được tha chưa đó! Tao về phòng đã được 20 phút rồi."

"Thiên a~ Tao bị bắt phạt rồi, thật khổ mà!" Lam Hàm ai oán than vãn với bạn thân.

"Cố gắng lên, tao đợi mày về rồi cùng đi ăn cơm (^.^)."

Lam Hàm tặc lưỡi không biết sóng gió nào đang chờ nữa đây, Băng sơn lão sư quả nhiên danh bất hư truyền. Do cô quá chú tâm vào điện thoại mà khi vị băng sơn lão sư kia dừng lại Lam Hàm không chú ý theo quán tính tông sầm vào lưng nàng.

Người kia quay lại, hàn khí tỏa ra xung quanh.

"Theo tôi lên đây mà em vẫn còn tâm trạng bấm điện thoại, xem ra tâm tình rất thoải mái nhỉ?"

"Em...Em nào dám, em chỉ xem giờ thôi mà..." Lam Hàm lắc đầu nhanh chóng cất điện thoại di động, cười cười với nàng, lúc này mới để ý người kia đã dừng trước một cửa phòng.

Băng sơn lão sư không thèm chất vấn Lam Hàm mà quay đi mở cửa.

"Vào trong!"

"Dạ!" Lam Hàm đứng ở cửa, cô có chút không thoải mái, không dám tùy tiện làm chuyện gì "Lão sư, không biết phải xưng hô như thế nào ạ?"

"Tôi tên Cố Tư Vũ" Người kia lãnh đạm trả lời.

"Vậy Cố lão sư, em sẽ bị phạt gì thế?"

"Em qua bên kia sắp xếp lại các văn kiện chia theo từng năm và từng khối là được!"

Lam Hàm nhìn theo hướng Cố Tư Vũ chỉ, có mấy chồng giấy được đặt lên bàn tiếp khách. Sau khi nghe xong, cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi đi vào trong đem balo để xuống bên cạnh e dè bắt đầu làm việc.

Lam Hàm nhíu mày, văn kiện gì mà toàn là tiếng anh thế này, thật là biết cách hành hạ con người ta mà, trong lòng thầm suy nghĩ:

"Chắc là cô ấy đang cần người phụ, vừa hay lại bắt tội được cô nên liền đem cái này thành hình phạt luôn."

Cô len lén nhìn con người đang ngồi trên bàn làm việc kia tỏ vẻ ai oán, Cố Tư Vũ cũng cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình liền ngẩng đầu lên nhìn, Lam Hàm thấy vậy chột dạ cúi gầm không dám nhìn nữa, nhanh chóng lật tài liệu ở trong tay xem xét.

Trong phòng rõ ràng có người nhưng chỉ nghe được tiếng lật giấy của Lam Hàm và tiếng gõ phím đều đều của Cố Tư Vũ, hai người tuyệt nhiên im lặng không nói một lời chỉ có Lam Hàm lâu lâu lại tặc lưỡi vì mớ giấy hỗn loạn toàn là tiếng anh nằm trên bàn khiến cô đau đầu.

.

.

.