Chương 11

.

.

.

Cố Tư Vũ nhẹ nhàng mở mắt, chớp chớp vài cái mới quen được với ánh sáng mặt trời, nhìn sang bên cạnh thì chỗ đã sớm trống không, tiểu rùa kia đã biến đi đâu mất, đột nhiên lại có chút mất mát.

Đây là lần đầu Cố Tư Vũ ngủ ở nơi khác mà lại có thể ngủ ngon như vậy, ngủ say đến nỗi người kia rời giường cũng không phát giác, trong lòng liền suy nghĩ "Còn sớm như vậy tiểu rùa kia rời giường để làm gì?"

Vừa nghĩ thầm một lúc ngoài cửa truyền vào tiếng động tiếp theo đó là tiếng bước chân đi đến phòng ngủ.

Cạch!

"Lão sư? Đã dậy chưa?" Lam Hàm nhìn người kia vẫn còn nằm trên giường nên nhẹ giọng hỏi.

"Đã dậy, sớm như vậy đã ra ngoài sao?" Cố Tư Vũ vuốt mắt nhẹ nhàng ngồi dậy, bộ dạng có chút lười biếng nhưng mà vẫn xinh đẹp quá đi a~

Lam Hàm cười cười đưa túi xốp trên tay cho nàng: "Ở nhà không có sẵn nên em phải đi mua, đánh răng đi rồi ra ăn sáng!" Nói rồi cô đi ra ngoài trước nhường chỗ lại cho Cố Tư Vũ tự nhiên.

Cố Tư Vũ nhìn đồ trong túi xốp, bàn chải, khăn,....rất đầy đủ, đứa nhỏ này tiếp khách cũng quá chu đáo đi, nàng gật đầu hài lòng, vui vẻ bước vào WC.

.

Lam Hàm ở bên ngoài vừa gậm bánh bao vừa đọc báo trên điện thoại chờ Cố Tư Vũ, sau mấy phút cũng thấy người kia bước ra.

"Buổi sáng em chỉ mua được bánh bao thôi, cô ăn đỡ đi ha." Lam Hàm đưa một cái bánh bao còn nóng hổi cho Cố Tư Vũ.

"Được, cảm ơn, làm phiền em quá rồi." Cố Tư Vũ thật ra không kén chọn, chỉ cần thấy tiểu rùa kia đặc biệt vì mình thức sớm để đi mua thì ăn gì cũng thấy ngon.

.

"Đồ của cô, em giặc sạch rồi này." Lam Hàm đưa y phục đã được ủi phẳng cho Cố Tư Vũ, lúc sáng cô đặc biệt dạy sớm cũng là vì chuyện này.

Nàng ngạc nhiên nhìn Lam Hàm: "Em giặc khi nào?"

"Tối qua, bỏ vào máy gặt sấy khô là được mà, do mưa nên hơi ẩm, em dùng bàn là để mau khô, đừng nói nhiều, mau thay đồ đi!"

Cố Tư Vũ cũng gật đầu không hỏi nữa, nhanh chóng đi thay đồ.

.

"Hôm nay em có tiết ở trường không?" Cố Tư Vũ bước ra với quần áo chỉnh tề, nhìn nàng lúc này lại quay về với khí chất băng sơn rồi.

"Hừm, buổi chiều em có một tiết ngoại khóa." Lam Hàm nghĩ một lát rồi nói.

"Ừm, buổi sáng tôi còn có việc ở trường nên phải đi trước đây, chiều gặp sau." Cố Tư Vũ mang giày của mình rồi bước ra cửa.

"Vâng, vậy cô đi cẩn thận!"

"À, phải rồi, đừng có ăn mì ly nữa, không tốt đâu."

"Ách... Không ăn nó thì em ăn gì bây giờ?"

"Sau này có dịp sẽ dạy em nấu ăn, nhớ đó, tạm biệt!"

"Bye~"

Lam Hàm đứng ở cửa nhìn người kia bước đi, thật lòng mà nói thì ngoại trừ khuôn mặt băng sơn ra thì Cố Tư Vũ cũng thật tốt đi, Lam Hàm thở dài cố tránh đi cảm giác mất mát trong lòng rồi đóng cửa lại.

Mà Cố Tư Vũ len lén quay lại sau nhìn cửa phòng đã đóng thở dài một hơi, phát hiện mình đối với tiểu rùa Lam Hàm này mới quen biết không bao lâu có chút khác biệt, quá mức đặc biệt, nhất định phải khống chế lại, tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt nhưng không phải nàng quay về là vì ai kia sao?

.

Mấy ngày sau đó, Cố Tư Vũ rất tận lực giữ khoảng cách với Lam Hàm, cô dù không thường để ý đến nhưmg vẫn sẽ nhận ra sự khác thường. Lam Hàm cũng chỉ bĩu môi, không thèm để ý, chăm chú vào việc học của mình.

Vốn chính là quan hệ lão sư cùng học trò, nên giữ khoảng cách thì tốt hơn. Lam Hàm đã thông suốt nhưng Cố Tư Vũ thì ngược lại, mấy ngày nay đều giữ khoảng cách với người kia nhưng nhìn đến bộ dạng vô tâm vô phế của Lam Hàm, tâm trạng rất bình thường liền cảm thấy tức giận, rõ ràng nàng là người tận lực muốn giữ khoảng cách vậy mà giờ đây lại đổ lỗi cho Lam Hàm không quan tâm đến mình.

.

Cố Tư Vũ là người cố chấp, tiểu rùa kia không thèm đến hỏi thì nàng cũng không thèm phải gặp người kia, trong lòng mang ấm ức đi xuống cantin của trường, nào ngờ khi Cố Tư Vũ đi qua sân tập thể thao, liền thấy một đám đông bạn gái vây quanh lấy Lam Hàm không buông, làm nháo nhào cả lên.

Cố Tư Vũ lướt qua giả vờ ho khan vài cái, các cô gái thấy Cố lão sư đến cũng không dám ồn ào nữa mà tiếc nuối rời đi, nàng liếc nhìn tiểu rùa kia khiến Lam Hàm đổ mồ hôi lạnh rụt cổ về, âm thầm than "Người này sao đột nhiên lại sinh khí rồi a~"

"Lát nữa đến văn phòng tôi một chút!" Cố Tư Vũ nói rồi bước đi không thèm để Lam Hàm mở miệng nói câu nào.

.

Cốc! Cốc!

"Vào đi, cửa không khóa!"

Lam Hàm đứng bên ngoài gõ cửa phòng Cố Tư Vũ rất nhanh chóng đã nghe được câu trả lời, dạo gần đây số lần vào văn phòng của Cố Tư Vũ không ít nên Lam Hàm rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa.

"Cố lão sư tìm em có việc gì sao?" Lam Hàm uống trà nhìn người kia ngồi ở bàn làm việc,quả nhiên là băng sơn mỹ nhân, làm việc thật sự rất lạnh lùng.

"Không có việc gì thì tôi không được tìm em?" Cố Tư Vũ trừng mắt nhìn tiểu rùa kia.

"Ơ....Ừm....Có thể!" Lam Hàm cứng họng chỉ biết cười trừ, nếu cô thật sự là rùa chắc chắn sẽ thu mình vào mai để thoát kiếp nạn này a~

"Lão sư, nếu không có việc gì, em ra ngoài trước được không?"

"Em thử đi ra xem!" Cố Tư Vũ nhướng mày nhìn Lam Hàm.

"Ách....Vậy...Cô...cần em giúp gì sao?"

"Không có!"

Lam Hàm cạn lời, người này không có việc gì chẳng lẽ kêu cô vào để uống trà trò chuyện thôi sao?

Cô đang ngồi khó xử không biết tìm cách nào thoát khỏi hàn băng động này, liền nghe được tiếng chuông vào học, thật sự giống như chết đuối mà với được khúc gỗ to a~

"Lão sư, tiết này em có giờ..." Lam Hàm lần đầu tiên vội vã muốn đi học mặc dù cô không chút hứng thú với tiết học ngoại khóa này nhưng thà chịu mệt còn hơn phải ngồi đây với băng sơn mỹ nhân sợ rằng cô sẽ nhập viện vì đau tim mất.

Cố Tư Vũ thật lâu mới bình tĩnh nói: "Ra ngoài đi!"

"Dạ, tạm biệt" Lam Hàm như pháo chờ lệnh liền lập tức phóng đi.

Cố Tư Vũ nhìn người kia vội vã rời đi trong lòng không hiểu sao lại có chút trống trải, lúc nãy cũng vì thấy người kia thân thiết với nhiều bạn học nữ bản thân liền dâng lên cảm giác khó chịu, hai người cũng chỉ đơn giản là mới gặp nhau vài lần, thân thiết hơn một chút chỉ là quan hệ lão sư cùng học trò, Cố Tư Vũ ngã người xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy bản thân gần đây có chút kì quái, đối với Lam Hàm quan tâm quá mức.

.

.

.

----------------

Au: Ráng nốt chương này rồi học bài thi 😌💪