Chương 12

.

.

.

Lam Hàm tắt chuông báo thức, điện thoại cô đã reo lên 3 lần, Lam Hàm đặt một cái lúc 5:00, một cái lúc 5:30, còn cái cuối cùng thì đặt lúc 6:00. Lí do khiến cô khổ sở như vậy chính là sáng hôm nay có tiết của Cố Tư Vũ, Lam Hàm đương nhiên không muốn bàn tay phải của mình bị phế đi nên cho dù làm mọi cách cũng phải dậy sớm để không đi học trễ. Lăng qua lăng lại một hồi, Lam Hàm mới dần dần mở mắt, ngáp một cái thật dài rồi đi VSCN.

Cô vừa đánh răng xong liền thay đồ chỉnh tề sau đó vào bếp chiên một cái trứng gậm chung với bánh mì, vì lời dặn của ai kia khiến cho Lam Hàm phải cai mì ly không còn ăn nhiều như trước nữa. Bữa sáng rất nhanh xử lý xong, Lam Hàm liền mang balo nhanh chóng đi xuống dưới tiểu khu, mấy hôm nay trời trở gió lạnh cho nên cô không đi xe đạp liền đứng đây chờ xe bus.

.

Các học viên rất nhanh ổn định chỗ ngồi, dù còn 5 phút nữa mới đến tiết, Lam Hàm rụt đầu vào cổ áo khoác dày để tránh lạnh, hai tay cũng cho vào túi áo khoác, Mạc Lâm thì không như vậy, cô quấn một cái khăn len, để giữ ấm và mặc một chiếc áo khoác cỡ vừa.

"Lâm Lâm, đã vào tiết được 10 phút rồi, sao lão sư còn chưa tới?" Lam Hàm hỏi người còn đang thảnh thơi uống trà sữa kia.

"Ừm, cũng phải, thường ngày Cố lão sư như cái đồng hồ vậy, đến lớp vô cùng chính xác sao hôm nay lại trễ như vậy?"

Lam Hàm cũng không biết, nếu mà so sánh sự nghiêm túc, cùng độ chính xác về thời gian thì không ai qua khỏi Cố Tư Vũ, tất nhiên đến trễ là từ không có trong từ điển của nàng, không biết có xảy ra chuyện gì hay không?

Đợi một lúc nữa, liền có người xuất hiện nhưng người kia không phải Cố Tư Vũ mà là lão sư được chỉ định để dạy thay Cố lão sư.

"E hèm, hôm nay tôi sẽ là người dạy thay, do Cố lão sư bị bệnh nên không thể lên lớp, tôi mong là các học viên có thể hợp tác một chút, đừng nói chuyện trong lúc tôi giảng bài!"

Vị lão sư kia Lam Hàm chưa nhìn thấy bao giờ nhưng hiện tại cũng chẳng có tân trạng để chú ý, thứ cô đang suy nghĩ là bệnh của Cố Tư Vũ, không biết người kia bệnh có nặng lắm không mà không thể lên lớp được, trong lòng Lam Hàm liền cầu cho tiết này trôi thật nhanh.

.

Sau khi tan tiết, Lam Hàm liền cầm điện thoại gọi ngay cho người kia, đầu dây bên kia đô đô vài tiếng liền được kết nối.

"Khụ....Alo!"

Lam Hàm nghe giọng khàn khàn của người bên kia truyền qua, thật sự bị bệnh đến đổi giọng luôn rồi?

"Lam Hàm? Là em à?" Đợi một lúc không thấy người kia trả lời, Cố Tư Vũ liền lấy điện thoại xuống nhìn màn hình, là một chữ Hàm còn có icon tiểu rùa nữa, không thể sai được nhưng sao lại không lên tiếng.

"Hả...À....Ừm... lão sư, cô bệnh có nặng không?" Lam Hàm nghe Cố Tư Vũ nhắc nhở liền khẩn trương hỏi nàng.

"Ừm...Không nặng, chỉ là cảm mạo thôi....khụ...khụ....nghỉ ngơi vài bữa liền đỡ!" Cố Tư Vũ nghe giọng người kia khẩn trương bất giác liền nở nụ cười.

"Đã uống thuốc chưa?" Lam Hàm nghe Cố Tư Vũ cứ liên tục ho, trong lòng lại khẩn trương hơn.

"Vẫn chưa, lát nữa tôi mới ra ngoài để mua!" Cố Tư Vũ nhìn nhìn trần nhà trả lời, thật ra từ sáng đến giờ nàng vẫn chưa ra khỏi giường, đầu thật đau không ngồi dậy được, lúc nãy vì nghe tiếng chuông điện thoại mới mệt mỏi mà mở mắt ra.

Lam Hàm suy nghĩ một chút liền nói: "Cho em địa chỉ của cô đi!"

"Để làm gì?"

"Mua thuốc giúp cô, quyết định vậy đi, lát nữa nhắn địa chỉ qua cho em!" Lam Hàm nói xong liền tắt máy chưa cho nàng cơ hội trả lời.

Cố Tư Vũ nghe bên kia truyền đến tiếng đô đô, trong lòng thoáng ngạc nhiên nhưng cũng nhắn địa chỉ qua cho Lam Hàm.

.

Lam Hàm rất nhanh đã đứng dưới chung cư của Cố Tư Vũ.

"Wao, không biết Cố lão sư là đại tiểu thư của phú hào nào nữa, còn ở chung cư cao cấp như vậy!" Cô ngước nhìn khu chung cư cao cấp thầm cảm thán trong lòng.

Cô ngó nghiêng liền đi đến hỏi phòng bảo vệ.

"À, Ừm, tôi muốn gặp Cố Tư Vũ!" Lam Hàm cười ngại ngùng nói với bảo vệ đang trực.

"Cô là gì của cô ấy?"

"Là học viên!" Lam Hàm rất nhanh đã trả lời.

"Ừm, đợi một chút!" Người bảo vệ kia nói rồi nhấc máy bộ đàm gọi đi.

Lam Hàm rất ngoan ngoãn đứng đợi, được một lúc người kia mới chỉ hướng đi cho cô, thì ra Cố Tư Vũ ở tầng số 17, Lam Hàm nhanh chóng đi vào thang máy rồi nhấn nút.

Cứ mỗi lần thang máʏ яυиɠ lắc một chút thì tim Lam Hàm bị ngưng một nhịp, cô là đang sợ thang máy bị rơi a~, không hiểu sao từ nhỏ cô đã luôn sợ như vậy nên vừa tìm được chung cư không phải dùng thang máy Lam Hàm liền cảm tạ ông trời có mắt. Cô vẫn còn muốn giữ hình tượng nên không dám đứng gần người khác sợ trong lúc giật mình kéo phải người ta, cũng may khoảng khắc này không kéo dài lâu. Lam Hàm nhìn bốn cửa phòng đóng im thin thít liền đi đến nhìn số của phòng, sau khi xác định đúng số phòng của Cố Tư Vũ mới gõ cửa.

Cố Tư Vũ dù rất mệt nhưng cũng biết tiểu rùa kia đến nên gắng gượng ngồi dậy đi mở cửa.

Cạch!

"Vào.... nhà đi!" Cố Tư Vũ thều thào nói.

"Dạ." Lam Hàm gật đầu rồi thay dép đi phía sau Cố Tư Vũ.

"Để tôi lấy...nước cho em!"

"A, không cần đâu, em không khát, cô đã ăn gì chưa?"

Cố Tư Vũ lắc đầu.

"Như vậy làm sao uống thuốc, mau ngồi xuống đây!" Lam Hàm để Cố Tư Vũ ngồi xuống sofa, nói: "Để em nấu một ít cháo cho cô ăn, bị bệnh ăn cháo sẽ nhanh chóng xuất mồ hôi rồi khỏi bệnh nhanh hơn."

"Em nấu?" Cố Tư Vũ ngạc nhiên tròn mắt nhìn Lam Hàm.

"Đương nhiên, dù biết không nhiều nhưng có thể nấu vài món đơn giản."

"Khụ....Vậy làm phiền em!" Cố Tư Vũ lại ho, không thể nói chuyện rõ được.

Lam Hàm lấy trong túi ra một lọ thủy tinh: "Cho cô!"

"Đây là?"

"Mật ong ngâm gừng đó, ăn vài miếng sẽ bớt ho."

"Là em làm sao?"

"Không phải, là bà em đã làm, trong lúc đợi em thì nên dùng trước!"

"Cảm ơn!" Cố Tư Vũ gật đầu rồi đón lấy lọ mật ong.

"Em mượn nhà bếp một lát." Lam Hàm xách theo một ít đồ đi vào nhà bếp.

"Được!" Cố Tư Vũ chỉ khẽ gật đầu ngồi xem tivi.

Nàng buồn chán chuyển kênh liên tục, rốt cuộc cũng thiếu nghị lực mà đưa mắt liếc nhìn tiểu rùa kia đang loay hoay trong bếp, miệng bất giác nở nụ cười nhưng cơn ho thì cứ kéo đến không dứt cho nên Cố Tư Vũ cũng miễn cưỡng lấy một lát gừng ngậm lấy, cũng không quá khó ăn.

.

.

.

--------------

Au: Thi thố gì tầm này, tạch hết cả rồi 😣