Chương 16

.

.

.

"Lam Hàm, ngày mai mày có đi tập không?" Mạc Lâm cùng Lam Hàm vừa ăn xong liền đi bộ một lát cho dễ tiêu hóa.

"Có chứ, hội thao mùa đông cũng sắp tới rồi nhưng mà năm nay không hiểu sao số lượng thành viên điền kinh lại tăng vọt! Tỷ lệ cạnh tranh nhiều quá làm tao thấy mệt."

"Mày chưa biết gì hả?"

"Biết gì?"

"Haiz...Đúng là người tối cổ, nghe nói năm nay có anh em Nam thần khoa Ngoại ngữ tham gia đó!" Mạc Lâm tìm hình trên điện thoại đưa cho Lam Hàm xem.

"Nam thần?? Mắt mọi người có vấn đề hay sao vậy trời? Ủa vậy rồi liên quan gì đến chuyện đông người tham gia?" Lam Hàm méo mặt nhìn người được gọi là Nam thần kia, ngoài làn da trắng ra thì khuôn mặt toàn là sự giả tạo, em gái hắn cũng không kém, nhìn sơ thì cũng thuộc dạng chua ngoa đanh đá.

"Thì là người ta muốn ở cạnh nam thần với mỹ nữ chứ sao! Kiểu sẽ được đứng chung ấy!"

"Ôi trời, thiên hạ này thật lắm điều kì quái. Nhưng mà hình như cô ta cũng không phải dạng vừa đâu, cũng đã dành được nhiều giải điền kinh lắm đó. Haiz, không biết năm nay có tử trận với em gái hắn không nữa!"

"Gì?? Con mắm đó sao chạy lại mày, nói không phải khen chứ, nó có mọc cánh cũng bay không lại đâu, cái danh Sonic-Tốc độ đâu phải là gọi chơi!"

"Mày cứ nói quá, cũng tại thầy Dương lúc trước nhìn thấy tao đi trễ chạy nhanh vào trường nên mới bắt tao thi điền kinh luôn."

"Thầy ấy chọn đúng người rồi còn gì, hai năm liền được giải nhất môn điền kinh, tao đây tự hào về mày lắm đó!" Mạc Lâm ha hả cười, còn cao hứng giơ ngón tay cái biểu dương về phía cô.

"Haiz...Đúng rồi, năm nay không cho phép mày chụp hình tao quăng lên web của trường nữa, nếu không tao sẽ bóp cổ mày quăng đi." Lam Hàm nở nụ cười "thân thiện" với Mạc Lâm, còn nhớ nhớ năm trước mới vừa lãnh giải thưởng xong, ảnh của cô đã được đăng lên khắp diễn đàn rồi, xấu hổ không biết phải trốn vào đâu.

"Ể...Đâu phải có mình tao chụp, mấy đàn em dễ thương cũng có a~"

"Đàn em??"

"Đúng rồi, mấy em năm nhất đó, còn lập ra hội nhóm trên QQ chuyên bàn về Lam Hàm nữa nè!" Mạc Lâm lướt QQ nói với người kế bên, còn cho cô xem thông tin mô tả của nhóm.

"Đâu?" Lam Hàm cầm điện thoại lên xem, quả nhiên toàn là ảnh của cô với đủ mọi góc nhìn "Đây là...Sao tao lại không biết chuyện này chứ?"

"Đương nhiên là không biết, đây là nhóm kín mà." Mạc Lâm cười cười, giật lại điện thoại, sợ người kia kích động mà xóa nhóm của nàng.

"Hèn gì, mấy hôm nay đi tập, có nhiều đàn em đều đến xem, thỉnh thoảng còn đưa nước nữa." Lam Hàm khoanh tay vuốt cằm nhớ lại.

"Thấy chưa, vì mày nhìn ngầu quá chứ sao!" Mạc Lâm được thế lại vỗ mạnh một cái vào vai của Lam Hàm.

"Thôi đi, tao sợ người ta để ý tới lắm, cứ bình yên sống qua năm tháng đại học là được rồi!" Lam Hàm cũng không vừa quay quá nhéo má của Mạc Lâm.

"Aw...Không được, nhan sắc này mà không cho người ta ngắm uổng phí lắm a~" Mạc Lâm chớp mắt nhìn khuôn mặt mang vài phần soái khí của Lam Hàm, không cần nói chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm nhiều cô gái bị bẻ cong rồi.

Nói đẹp trai lịch lãm cũng hơi quá nhưng mà ngũ quan của Lam Hàm cũng tương đối đẹp mắt, góc cạnh sắc xảo, còn có tập luyện thể thao thường xuyên nên dáng người thì khỏi bàn, còn có cả chiều cao mơ ước. Nhìn tổng thể chỉ có thế kết luận một từ đẹp.

"HaHa...đừng nói nữa, mau về ktx đi, tao cũng phải về đi làm đây!"

"À phải rồi, qua kỳ nghỉ đông trường sẽ tăng cường tự học, tao nghĩ mày nên ở ktx chứ khuya quá về nhà trọ xa tao cũng không yên tâm đâu hay là dọn qua ở cùng với tao đi, bạn cùng phòng của tao sắp dọn đi rồi!"

"Được rồi, tao nghe lời mày, đợi tao làm qua kỳ nghỉ đông này đã, sau đó sẽ dọn vào ở chung cùng mày."

"Haha...Vậy được, tao về trước đây, đi cẩn thận!"

Lam Hàm cười cười gật đầu với cô bạn của mình, sau đó đi về hướng ngược lại lấy xe quay về nhà.

.

Cố Tư Vũ đã sắp xếp xong tư liệu của hôm nay nên buồn chán ngồi trong văn phòng, chợt nàng nhớ ra đã lâu rồi chưa gặp lại người bạn thân của mình liền nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, dù sao lúc quyết định về nước làm giảng viên nàng cũng chỉ nói mục đích cho bạn của mình nghe.

"Alo! Cậu có đang rảnh không?" Cố Tư Vũ vừa nghe tiếng nhấc máy liền nói.

"Có chứ, nhớ mình rồi sao?" Đầu dây bên kia vui vẻ trả lời.

"Phải, có chút nhớ cậu!" Cố Tư Vũ cũng đã quen với việc bị chọc nên nhanh chóng đáp lại.

"Tớ cũng đã lâu không gặp cậu rồi, vậy đến chỗ tớ đi, quán của tớ cách chỗ cậu cũng không xa lắm đâu!"

"Được, cậu gửi địa chỉ đi, tớ đến ngay."

"Okay!"

.

Cố Tư Vũ lái xe, tìm kiếm một chút liền tìm được quán trong địa chỉ. Nàng nhanh chóng đi đậu xe ở bên kia đường rồi bước vào quán.

"À xin lỗi cho tôi hỏi!" Cố Tư Vũ bước đến quầy của quán lên tiếng gọi.

"Vâng? A, chị Tư Vũ, đã lâu rồi không gặp!" Lục Vy được gọi liền ngẩng đầu lên, mất mấy giây cô đã nhận ra người trước mặt.

"Em là Lục Vy phải không?" Cố Tư Vũ cũng nhanh chóng nhớ ra được cô bé này, đây là em họ của Giang Hạ.

"Vâng, mà chị cần gì ạ?" Lục Vy lễ phép gật đầu.

"Cho chị hỏi Giang Hạ có ở đây không?"

"Dạ, chị Giang Hạ đang đợi ở lầu trên, chị cứ đi lên rẽ trái là gặp!"

"À, vậy cảm ơn em!"

"Không có gì."

.

Cố Tư Vũ bước lên cầu thang, Giang Hạ đang ngồi đó nghịch di động liền nhanh chóng chú ý đến nàng.

"Hi, Tư Vũ!" Giang Hạ đứng lên kéo ghế cho nàng.

"Vẫn ga lăng như ngày nào." Cố Tư Vũ vui vẻ cười nói.

Cố Tư Vũ cùng Giang Hạ đã chơi thân với nhau khi còn nhỏ, hai bên gia đình cũng có quan hệ họ hàng với nhau nên thân càng thêm thân.

"HaHa...Quá khen, cậu uống gì?"

"Cho tớ Latte xay!"

"Được, để tớ gửi odder xuống quầy."

"Nhưng mà tớ muốn uống Latte do cậu làm hơn." Lúc chưa ra nước ngoài, Cố Tư Vũ thường qua nhà Giang Hạ uống cafe do cô làm sao đó nói Giang Hạ mà mở quán thì chắc chắn sẽ rất đông khách, đến bây giờ đã lâu rồi nàng vẫn chưa được nếm lại.

"Ha ha...Nhân viên của tớ pha chế cũng không tệ đâu."

"Là Lục Vy sao?"

"Em ấy pha bình thường thì được chứ làm mấy thức uống phức tạp thì tớ dẹp tiệm sớm mất."

"Ồ, vậy là quán vẫn còn một nhân viên nữa hửm?"

"Đúng vậy, có lẽ em ấy chưa đến!"

"Nghe cậu kể tớ cũng muốn xem xem người cậu tấm tắc khen ngợi dáng vẻ ra sao."

"Nếu cậu gặp thì biết đâu cũng say nắng thì sao, con bé có nhiều fan lắm nên quán về chiều rất nhộn nhịp."

"Ồ, xinh đẹp vậy sao?" Cố Tư Vũ vừa nghe thì tưởng tượng đến một cô gái xinh đẹp và mấy fan nam.

"Không phải, hừm, ngược lại thì đúng hơn, nhìn rất soái a~, mặc dù là con gái nhưng em ấy có nhiều fan nữ lắm!"

"Hừm, một cô gái thu hút nhiều đàn ông thì quá bình thường nhưng nếu thu hút nhiều cô gái thì thật thú vị." Cố Tư Vũ cong môi.

"À mà, em ấy cũng đang học ở Đại học Z đó, Ờm, hình như là khoa kinh tế thì phải." Giang Hạ đột nhiên nhớ đến.

"Trùng hợp thật, tớ cũng là lão sư đang phụ trách ở khoa đó."

"HaHa...Vậy sao? Biết đâu em ấy cũng là học viên của cậu luôn thì sao?"

"Tớ không nhớ nhiều học viên lắm đâu, có gặp cũng chắc gì nhận ra được!"

"Hừm...Cậu lạnh lùng quá đó, cứ như vậy dễ bị học viên ghét lắm."

"Tớ không quan tâm, tớ đến đó làm lão sư chỉ là một phần thôi, mục đích còn lại là tìm "người đó" !" Cố Tư Vũ vừa nói vừa nhìn xuống phía dưới đường và đột nhiên chú ý đến dáng người rất quen mắt.

Giang Hạ đang nghe Cố Tư Vũ nói nhưng lại thấy nàng im lặng nhìn về một hướng liền lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"

"À không, chắc là nhìn nhầm người thôi!" Cố Tư Vũ nhìn người đội nón áo khoác dáng vẻ rất quen nhưng lại không nhìn rõ mặt, sao đó thì người kia khuất dạng phía dưới lầu.

.

Phía dưới quầy Lam Hàm đã đến sau khi thay đồng phục xong thì bắt đầu vào làm việc.

"Lục Vy, bàn số 18 là Giang tỷ odder hả?" Lam Hàm bấm hóa đơn được gửi đến trong máy tính.

"Dạ, chị ấy ngồi cùng bạn trên đó!" Lục Vy giao quầy lại cho Lam Hàm còn mình thì dọn dẹp mấy bàn khách vừa rời khỏi.

"Ừm, vậy chị đi làm cafe đây." Lam Hàm nghe vậy cũng không hỏi nữa liền chuyên tâm pha chế.

.

.

.

-------------

Nghỉ học đến tháng 2 lận nên tui sẽ cố trong thời gian này sẽ ra nhiều chương hơn, đừng ném gạch đá tui nha, tui sợ xây biệt thự còn dư luôn á 😁