Chương 20

.

.

.

Lam Hàm cùng Mạc Tiếu luyện tập đến lúc mệt rã rời mới thôi, cả hai đi loanh hoanh một hồi mới tìm chỗ ngồi xuống, mồ hôi cứ tuôn nhau mà chảy rơi xuống đất thành từng giọt.

"Hai em vất vả rồi, thầy mua nước cho cả hai đây!" Thầy Dương đưa nước cho hai người.

"Cảm ơn thầy!" Hai người đồng loạt nói.

"Thầy Dương khi nào thì đến hội thao ạ?" Mạc Tiếu uống mấy ngụm nước liền hỏi.

"Chủ nhật tuần sau!"

"Nga, năm nay sớm hơn năm ngoái thì phải?" Lam Hàm ngẫm nghĩ, năm trước là qua nghỉ đông mới tổ chức.

"Đúng vậy, do nhà trường thông báo có lẽ qua nghỉ đông trời sẽ còn tuyết nên mới tổ chức sớm, được rồi chúng ta tập đến đây thôi, hai đứa vất vả rồi nên nghỉ ngơi cho tốt a, thứ 4 tiếp tục!" Thầy Dương thu hồi lại mấy dụng cụ cất vào kho rồi vẫy tay đi mất.

"Thầy đi thong thả." Mục Tiếu cùng Lam Hàm gật đầu chào thầy.

Thầy Dương vừa đi được một lúc thì Mạc Lâm cũng đến, từ xa đã thấy nàng lon ton hứng khởi chạy về phía này.

"Yo, hai người tập xong rồi hả?" Mạc Lâm vẫn mang theo túi vợt phía sau.

"Ừm, vừa mới xong." Lam Hàm gật đầu.

"Em đói quá, chúng ta đi ăn gì đi." Mạc Tiếu xoa xoa chiếc bụng đã sớm xẹp lép của mình.

"Chị mày cũng định rủ hai người đi đây!" Mạc Lâm cười cười, đúng là thân quen quá sẽ hiểu được ý nhau.

"Nhưng mà tao còn phải đi xin việc nữa." Lam Hàm nhìn đồng hồ sắp đến giờ hẹn phỏng vấn với quản lý rồi.

"Vậy tao đi cùng mày, sau khi mày nói xong thì cùng đi!"

Lam Hàm do dự nhìn hai người: "Vậy...sợ mày đợi lâu...."

"Không thành vấn đề, chúng ta đi thôi." Mạc Lâm cười cười kéo tay Lam Hàm với Mạc Tiếu cùng chạy đi.

"Thủ lĩnh, chị hai đưa em mang đồ cho!" Mạc Tiếu vui vẻ cầm lấy balo của Lam Hàm và túi vợt của Mạc Lâm.

.

Lam Hàm xin việc bán thời gian ở một cửa hàng tiện lợi, làm ca từ 6 giờ đến 11 giờ, do có mấy ngày cô không có tiết buổi sáng nên có thể tiếp quản công việc này được. Một lúc sau Lam Hàm vui vẻ bước ra.

"Được nhận rồi hả?" Mạc Lâm ngồi phía sau xe đạp của Mạc Tiếu nói.

Lam Hàm cười cười dắt xe đạp của mình ra: "Ừm, ngày mai đến làm."

"Vậy an tâm đi ăn rồi, đến quán cũ ha?" Mạc Lâm cũng vui theo.

"Được, đi thôi!" Lam Hàm nói rồi đạp đi trước.

"Em trai, tiến lên!" Mạc Lâm giật giật áo khoác của Mạc Tiếu.

"Êy, đến đây."

.

Buổi tối Lam Hàm vẫn đến quán cafe làm việc, cô cũng có nói qua với Giang Hạ rằng mình sẽ nghỉ việc khi qua kì nghỉ đông, Giang Hạ cũng gật đầu vì năm cuối cấp nên chú ý học thì hơn.

"Em cố gắng nha, nếu rảnh cứ quay lại chơi!" Giang Hạ đối với đứa em này cũng đặc biệt yêu thích rất chăm chỉ lại khéo tay, khó có ai học pha chế có thể pha gần giống với mùi vị cafe của Giang Hạ, làm cafe tạo hình cũng đẹp xuất sắc không như Lục Vy nhà cô.

"Vâng, em cũng quý chị và bạn nhỏ Lục Vy nữa" Lam Hàm nở nụ cười, cô đã làm ở đây hơn hai năm rồi cho nên khi rời đi có chút lưu luyến.

"Chị đi rồi ai mua kem cho em ăn đây, huhu!" Lục Vy không còn khó chịu vì bị Lam Hàm gọi là bạn nhỏ nữa mà là buồn vì về sau không ai chiếu cố mình tốt như Lam tỷ.

"Sau này chị vẫn mua cho em!"

"Hứa đó a~"

"Được!"

"Vậy để khi nào chị nghỉ em mời chị ăn mì."

"Vinh hạnh quá, vậy chị phải ăn một tô lớn mới được."

"Em mời nhưng Giang tỷ trả tiền." Lục Vy nhìn Giang Hạ cười híp mắt.

"Còn tưởng em tốt thế cơ, hóa ra vẫn là chị trả tiền à!" Giang Hạ tiến lên cốc đầu cô bé một cái.

"Aw...Em đùa thôi mà, mời Lam tỷ cùng với Giang tỷ luôn, tiền em trả a~" Lục Vy bĩu môi nói.

"Vậy còn nghe được." Giang Hạ nhìn không được nhéo má cô em gái nhỏ.

Lam Hàm kế bên cũng cười tươi trêu chọc: "Cảm ơn bạn nhỏ!"

.

Hôm sau, Lam Hàm thức dậy rất sớm chuẩn bị đi làm, cô mặc một chiếc áo thun đơn giản thêm một cái quần jean dài và mang một đôi giày thể thao đen, mái tóc ngắn của Lam Hàm đã được buộc thành đuôi ngựa nhìn cô lúc này mang thêm vài phần soái khí và năng động.

.

Lam Hàm ra khỏi nhà sau đó mang tai nghe vào rồi vui vẻ đạp xe đến cửa hàng tiện lợi nhận việc, quản lý đưa cho cô áo đồng phục kêu cô thay ra rồi vào làm.

Do buổi sáng mọi người mua đồ rất đông nên Lam Hàm làm việc không ngơi tay lúc nào nhưng cô không dám than vãn, có công việc là tốt rồi, tiền tiết kiệm có thể nhiều hơn một chút. Lam Hàm tự nhủ với lòng sau đó rất hăng hái làm việc.

.

Buổi sáng mệt mỏi cứ vậy liền trôi qua mau, Lam Hàm giao ca xong liền đạp xe quay về nhà tiện thể ghé cửa hàng tạp hóa dưới tiểu khu mua thùng mì nhưng sau đó nhớ đến lời của Cố Tư Vũ nói không được ăn quá nhiều mì nên đành chỉ lấy nửa thùng, lại mua thêm chục trứng gà cùng một ít rau bỏ trong tủ lạnh, để dành nấu chung với mì cho đỡ ngán.

.

Lam Hàm phải tích cực tiết kiệm như vậy là vì ba mẹ cô đã sớm không còn, từ nhỏ đến lớn cô đã luôn sống với ông bà ngoại, cô nghe ông bà kể ba mẹ cô mất trong một vụ tai nạn nhưng lúc cô hỏi hai người hình ảnh họ ông bà đều tránh không trả lời, kì lạ hơn là trong nhà cũng không có bàn thờ ba mẹ Lam Hàm làm cô càng hoài nghi hơn, rốt cuộc là ba mẹ cô có mất hay không? Đến tận năm cô 18 tuổi ông bà ngồi tâm sự với cô rằng lúc mẹ Lam Hàm mang thai cô ba cô đã nɠɵạı ŧìиɧ với người khác, bà đau lòng nên quay về nhà mẹ đẻ, sau khi sinh Lam Hàm xong đặt cho cô một cái tên rồi bỏ cô ở lại cho ông bà ngoại còn mình thì bay qua nước ngoài sống với hạnh phúc mới, với gia đình mới.

Lam Hàm nghe ông bà kể xong, nỗi uất ức nghẹn nơi cổ họng, tâm hoàn toàn chết lặng, cô chính là đứa trẻ ngay cả ba mẹ cô cũng không cần. Thời gian đó, Lam Hàm giống như bị trầm cảm, cả ngày chỉ ở trong nhà, quanh đi quẩn lại không nói chuyện với ai, cũng là nhờ Mạc Lâm ở bên cạnh ngày ngày an ủi trò chuyện Lam Hàm mới dần ổn định trở lại, ông bà cô đã già, cô không muốn khiến ông bà phải lo thêm cho mình nên khi lên Đại học Lam Hàm mới tích cực kiếm tiền, cô chạy Đông chạy Tây hết làm thêm chỗ này đến chỗ kia mong sao bản thân có thể tự mình an bài tốt sau này có thể phụng dưỡng ông bà. Qua vài năm, Lam Hàm rốt cuộc cũng quen với cuộc sống hối hả hàng ngày, cũng không còn bận tâm về việc bị ba mẹ bỏ rơi. Mỗi ngày cứ hảo hảo sống cho tốt, dù cuộc sống có hơi kham khổ một chút nhưng đối với cô có ăn, có mặc như vậy đã là quá tốt rồi.

.

Sau khi ăn xong tô mì Lam Hàm mệt mỏi cả buổi sáng nên đi vào phòng ngủ một giấc nhưng quên mất lại cài báo thức cho buổi chiều, đến lúc điện thoại đổ chuông nhìn thấy tên người gọi, mặt Lam Hàm liền biến sắc chỉ kịp nói ba chữ: "Thôi tiêu rồi!"

.

.

.