Chương 4

Hơn 8 giờ tối Lam Hàm bắt taxi đến quán bar như đã hẹn, vừa bước vào cửa đã bị âm thanh náo nhiệt của quán bar làm choáng váng. Định hình mất vài giây, Lam Hàm cầm điện thoại định nhắn cho Mạc Lâm hỏi vị trí của nàng nhưng người kia đã thấy Lam Hàm từ lúc mới vào, liền nhắn ngay cho cô trước.

«Đi đến quầy bar sau đó rẽ phải! Tao đang ngồi trên gác.»

Lam Hàm nhún vai sau đó đi đến nơi người kia chỉ, quả nhiên thân hình bốc lửa kia thì không lầm đi đâu được.

"Hi, đến trễ đấy nha!" Mạc Lâm cầm li rượu đặt trước mặt Lam Hàm rót cho cô một li đầy.

Lam Hàm nhìn đồng hồ đeo tay, quả nhiên trễ 10 phút, sau đó gật đầu liền đem li rượu kia uống hết, Mạc Lâm cười cười lại rót tiếp cho mình và cho Lam Hàm.

"Ăn mặc như vậy, không lẽ định quyến rũ ai đó chứ?" Lam Hàm nhìn nhìn Mạc Lâm, sau đó ngồi xuống kế bên xem người ta ở bên dưới nhảy nhót.

"Hừm...Đúng vậy, tìm một anh thật soái a~"

Lam Hàm lắc đầu cầm lấy rượu uống nhưng mà loại này cay quá, chẳng biết bạn của cô gọi loại rượu gì nữa, uống được một ngụm cô đã bỏ xuống.

"Ra ngoài nhảy thôi, cứ uống rượu không thì chán lắm" Mạc Lâm kéo tay Lam Hàm ra sàn nơi mọi người đang say sưa lắc lư theo điệu nhạc.

Hai người nhảy được một lúc, sau đó lại quay lại chỗ ngồi.

"Lam Hàm, nhìn người đằng kia sao giống Cố lão sư vậy!"

"Ở đâu?"

"Bên kia!"

Lam Hàm nhìn theo hướng chỉ của Mạc Lâm, nhìn kĩ thì người này quả nhiên rất giống Cố Tư Vũ nhưng cách ăn mặc thì khác hẳn, váy đen ôm sát body phong thái vô cùng quyến rũ, so với thường ngày thì khác một trời một vực.

"Hình như cô ấy say rồi!!?"

Lam Hàm nhìn người đang liên tục uống rượu kia, tửu lượng cao đến mấy không say mới lạ, cô định không quan tâm người kia muốn lờ đi nhưng bên cạnh người kia liền xuất hiện một con sói ve vãn đến gần.

Nhìn tên kia áp sát Cố Tư Vũ như vậy chắc chắn không có ý tốt gì, Lam Hàm nhất thời ngứa mắt muốn làm anh hùng liền đứng lên bước đến chỗ người kia.

"Này, người đẹp, sao em lại ngồi đây uống rượu một mình thế kia? Để anh đây uống cùng với em!" Hắn vừa nói vừa sáp lại gần ngồi kế bên, không ngừng nhếch mép tấn công.

Cố Tư Vũ dù đã say nhưng khí chất băng sơn vẫn còn, chán ghét hướng tên kia phun một chữ: "Cút!"

"Đừng như vậy chứ! Nếu em cô đơn thì tối nay đến chỗ anh đi, hai chúng ta cùng vui vẻ!" Hắn đưa bàn tay không đứng đắn sờ soạng đùi nàng, gấp đến độ nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.

Cố Tư Vũ định mở miệng mắng tiếp nhưng chưa kịp thốt ra tiếng bàn tay của hắn đã bị người ta nắm lấy quăng đi.

"Thật ngại quá, anh đang làm phiền cô ấy đấy!" Lam Hàm không lạnh không nhạt liếc nhìn hắn ta.

"Xin hỏi cô em đây là gì của người đẹp này nhỉ?" Hắn ta nhìn Lam Hàm dò xét, gu của hắn không thích cá tính thế này đâu.

"Tôi là ai anh không cần biết, đi chỗ khác đi." Lam Hàm lạnh giọng, bắt đầu khó chịu với tên này.

"Như vậy sao được, lỡ em có ý đồ xấu với người đẹp này thì sao?" Hắn ta đang muốn gặm miếng thịt này làm sao sắp ăn được mà lại dâng cho người khác.

"Không biết xấu hổ, đúng là cặn bã!" Lam Hàm phỉ nhổ trong lòng.

"Cô ấy là bạn gái tôi, được chưa? Bây giờ thì biến đi!" Lam Hàm tỏa hàn khí, ánh mắt sắt như muốn gϊếŧ người.

"Ồ, thì ra là les, em và người đẹp đây chưa được trai chơi nên mới thích con gái đúng không?" Hắn nhếch mép cười bỉ ổi, tưởng mình như vậy là rất ngầu.

"Còn tao thấy mày chưa được trai thông nên mới thích con gái đúng không? Biến đi trước khi tao còn tử tế!" Lam Hàm dẫm lên mũi chân hắn ra sức đạp xuống, còn di qua di lại mấy cái.

Hắn đau đớn ôm chân, thẹn quá hoá giận muốn tát cô nhưng mà ánh mắt mọi người đang đổ dồn về đây nên chỉ có thể nhịn xuống: "A....Con khốn! Một lũ bệnh hoạn, ông đây không chấp nhất tụi bây! Thật xúi quẩy."

Lam Hàm nhếch mép: "Đúng là chỉ được cái mồm!" Cô nhìn đến Cố Tư Vũ, nàng như thế nào lại không quan tâm đến việc mình mới bị lợi dụng mà còn ngồi đó uống rượu hết li này đến li khác, hoàn toàn không chú ý đến sự hiện diện của cô ở đây.

"Cô có biết lo cho mình không vậy? Uống nhiều như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?" Lam Hàm tức giận giật lấy li rượu của Cố Tư Vũ.

Người kia uống đến nỗi mặt đã đỏ hết cả lên, ngước nhìn người kia hình như cũng nhận ra được là ai, giọng lè nhè: "Ai cần em quan tâm, trả cho tôi!"

"Hừ...Được, mặc kệ cô!" Lam Hàm sôi máu đưa li rượu cho người kia rồi đi về chỗ cũ, tự mình rót một li rượu đầy một hơi uống cạn dù là vị nó rất cay.

"Sao vậy? Cô ấy nói gì?" Mạc Lâm nhìn Lam Hàm tức giận quay về liền quan tâm hỏi han.

""Ai cần em quan tâm!" Hừ, tức chết mà." Lam Hàm nhìn người kia vẫn tiếp tục uống rượu, lửa giận trong lòng càng bùng cháy dữ dội "Về thôi, tao hết hứng ở đây rồi!"

"Vậy thôi, chúng ta về." Mạc Lâm che miệng cười cười, hiếm khi thấy bạn nàng nổi trận lôi đình như vậy, xem ra lão sư thật biết cách đả thương người khác.

Ra đến cửa quán, Lam Hàm bắt taxi đến nên cũng định bắt taxi về.

"Vậy tao về trước đây, mày về cẩn thận nha."

"Được, đi cẩn thận!" Lam Hàm nhìn Mạc Lâm rời đi, vẫy tay với nàng.

Cô cũng nhanh chóng đón được xe nhưng khi ngồi trên xe rồi trong lòng lại bức rức không yên.

"Thật ngại quá, chú chờ một chút được không? Cháu sẽ trả thêm tiền." Ngay thời điểm bác tài định cho xe rời đi Lam Hàm liền lên tiếng ngăn lại.

"Được, không thành vấn đề!" Bác tài xế cũng vui vẻ gật đầu trả thêm tiền ông cũng đâu có mất gì.

Lam Hàm nói: "Cảm ơn" một tiếng sau đó bước xuống xe nhanh chóng đi vào trong quán.

.

.

.