Chương 51

.

.

.

Thời gian trôi qua một tuần, trong lúc Lam Hàm sắp hết hi vọng với Vĩnh Vượn thì email cô nhận được thông báo, hồ sơ của cô cuối cùng cũng được duyệt rồi, tuy là lương thực tập không cao nhưng nếu biểu hiện tốt tương lai nhất định sẽ có thể làm việc ở đó. Càng nghĩ càng vui vẻ Lam Hàm đi về phía bàn chuẩn bị mọi thứ cần thiết để tuần sau bắt đầu công việc và cả một bản báo cáo thời gian của cô

.

Lúc đến Vĩnh Vượn làm việc, đúng là một công ty lớn cho nên dù thực tập nhưng việc làm cũng khá nhiều cũng may là có vài vị sư tỷ tốt bụng giúp đỡ cô nhiều chuyện, Lam Hàm cũng chăm chỉ học hỏi nếu muốn thành công đương nhiên phải tự chính bản thân mình nỗ lực. Có điều việc thực tập này chiếm hết thời gian trong tuần của Lam Hàm cho nên chỉ có ngày cuối tuần cô mới được gặp Cố Tư Vũ còn lại chỉ có thể mỗi ngày nhìn nàng ở trên lớp

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, buổi sáng Lam Hàm đến lớp, chiều đến công ty, mà Tư Vũ cũng bận việc ở trường, cuối tuần Lam Hàm ở lại nhà nàng buổi sáng thức dậy sẽ được Tư Vũ nấu món ngon, cùng nhau dạo phố, làm vài việc nhỏ nhỏ, cuộc sống thật có chút yên bình, nếu sau này điều có thể trải qua như vậy thật sự là tốt biết bao

.

Lam Hàm cùng Cố Tư Vũ ở sofa, cô khẽ nắm tay nàng vô thức vuốt vuốt vào lòng bàn tay

"Hàm, sao dạo gần đây em thích nắm tay tôi vậy?" Cố Tư Vũ thấy nhột liền lên tiếng

"Hmm... Có sao?" Lam Hàm nhìn nàng sau đó lại nhìn xuống tay mình

"Có, dạo phố thì không tính nhưng mà lúc xem phim, ở nhà hay đi tắm, còn có lúc em ngủ hình như em đều nắm lấy" Cố Tư Vũ khẽ cười dù hành động này của cô có chút lạ nhưng cũng rất đáng yêu

"Em không biết, có lẽ là do thói quen đi nhưng mà tay của cô, em không được nắm sao?" Lam Hàm bĩu môi cầm tay nàng đung đưa bất mãn

"Phì.... Được được, em thích nắm thì cứ nắm đi"

Đúng lúc cả hai đang vui vẻ nói chuyện, chuông cửa lại đột nhiên vang lên Cố Tư Vũ định đứng lên đi mở cửa liền bị Lam Hàm đè lại

"Để em mở được rồi!" Khi nói xong liền đứng lên tươi cười đi ra

Cạch!

"Cho hỏi là bác tìm ai?" Lam Hàm nhìn người đàn ông trước mặt lễ phép hỏi

"Cố Tư Vũ đâu? Tôi là ba của nó!"

"Ba---" Chưa đợi Lam Hàm trả lời, Cố Tư Vũ đã đứng ở phía sau nhẹ giọng lên tiếng

Mời Cố Từ Trạch vào nhà, Lam Hàm vào trong bếp pha một ít trà để cho hai người kia đối diện với nhau

"Sao vậy? Thấy ta đến con khó chịu vậy sao?" Giọng Cố Từ Trạch trầm trầm, không nghe ra được ông mang cảm xúc gì đến đây

"Không có, ba nghĩ nhiều rồi-----" Cố Tư Vũ tránh đi ánh mắt của ông, ba nàng đến đây chắc chắn là không phải chuyện tầm thường

Lam Hàm mang trà ra, nhìn không khí của đôi bên vô cùng căng thẳng, cảm thấy sự xuất hiện của bản thân không thích hợp cho nên xin phép hai người xuống dưới cửa hàng tiện lợi mua một ít trái cây

Cô vừa đi vừa suy nghĩ quả nhiên là lời nói của Vương Sở cũng không sai, ba của Tư Vũ thoạt nhìn không phải là người dễ tính. Lúc đi đến cầu thang, Lam Hàm mới nhận ra là mình đãng trí quên mang theo ví tiền cho nên mới quay lại, nào ngờ vừa đến cửa, cô đã chết đứng tại đó

"Con định chơi đến bao giờ?"

"Ba nói gì con không hiểu?"

"Không phải con không hiểu là con không muốn hiểu!" Cố Từ Trạch lấy trong túi ra một điếu xì gà rồi châm thuốc rít một hơi "Mau chấm dứt chuyện này đi, ta không muốn con càng lún càng sâu"

Mặt của Tư Vũ đông cứng lại, quả nhiên ông ấy đã biết, mà không phải từ đầu ông ấy đã biết

"Ba từ nhỏ đến lớn chuyện gì con cũng nghe theo ba nhưng chỉ riêng chuyện này thứ lỗi cho con cãi lời!"

Rầm!

"Hoang đường" Cố Từ Trạch tức giận đập bàn, khí thế của lão nhân gia bộc lộ đè ép Cố Tư Vũ "Hai nữ nhân làm sao nói yêu đương đúng là chuyện hoang đường"

Cố Tư Vũ không hề run sợ nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt vô cùng kiên định "Hai người yêu nhau thì có gì gọi là hoang đường, chỉ là cách chúng con yêu nhau hơi khác so với người bình thường một chút"

Cố Từ Trạch thở dài "Ta biết là con ở nước ngoài nhiều năm tiếp thu không ít văn hóa phương Tây đều này ta không cấm nhưng chuyện trái luân thường đạo lý này ta không thể chấp nhận"

"Ba con biết chuyện này ba khó chấp nhận nhưng ba có biết đây là lần đầu tiên con biết hạnh phúc, lần đầu tiên con biết mỗi ngày trôi qua đều đáng trân trọng, con thực sự mong ba có thể suy nghĩ lại"

"Con bé đó nó vẫn là đứa nhóc làm sao có thể lo cho tương lai của con đây? Vậy thì làm sao xứng! Đừng nhiều lời nữa, nếu con không chấm dứt mối quan hệ này sau đó quay về Mỹ thì sau này được nhận ta là ba nữa, còn chuyện khác ta không muốn nghe"

"Ba, tại sao ba lại ép con----" Cố Tư Vũ nghe lời này của ông, đôi mắt tức đến đỏ cả lên

Lam Hàm ở bên ngoài vô tình nghe không sót một lời, cánh mũi xọc lên mùi vị cay nồng, cô thực sự vô dụng như vậy sao? Tại sao hết người này đến người khác đều nó là cô không có khả năng nhưng mà đến cả một cơ hội cho cô thể hiện mình, thể hiện bản thân có thể cho Tư Vũ một cuộc sống tốt cũng không được! Trái tim Lam Hàm đau đớn, hô hấp có chút không thở nổi nhưng vẫn nặng nề đi khỏi đó

Đôi chân cô nặng như tới phải chì chỉ muốn bước đi thật nhanh, nước mắt mơ hồ dâng lên cả hai mắt, Lam Hàm cứ đi vô hồn trong thâm tâm chỉ muốn tìm một chỗ nào yên tĩnh, thật yên tĩnh nắp vào trong đó, nếu cô gặp nàng lúc này chỉ càng làm cho Tư Vũ thêm khó xử cho nên Lam Hàm suy nghĩ một chút nhắn cho nìang một tin nhắn nói là cô có một chút chuyện phải quay về ký túc xá

.

Vào được phòng, Mạc Lâm thì đã về nhà từ trước cho nên trong phòng hoàn toàn bị bóng tối ôm lấy, Lam Hàm không bật đèn chỉ theo cảm tính đi đến giường mình, ngồi xuống. Cô chỉ ngồi đó rồi im lặng, xung quanh không một tiếng động lại càng khiến cho con người ta trở nên cô đơn, càng thêm lạc lõng giữa bóng đen kia, điện thoại Lam Hàm lại nhấp nháy sáng lên, cô căn bản là không muốn để ý nhưng khi liếc qua tên người gọi liền nhanh chóng cầm lấy, là Tư Vũ gọi đến

"Em đây!" Lam Hàm nghe điện thoại trong tâm trạng lo lắng, không biết được câu kế tiếp của Tư Vũ nói sẽ là gì?

"Đã về đến nơi chưa?" Bên kia vẫn là giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu của Cố Tư Vũ, cô cũng thoáng nhẹ nhõm nhưng Lam Hàm vừa nghe qua đoán chắc nàng vừa khóc vì giọng kia cho dù là cố đè nén đến mấy vẫn có chút run rẩy

"Ân...Đến rồi, xin lỗi đã không nói với cô trực tiếp được, phải rồi cô và bác trai đã nói gì thế?"

"Không có gì, ông ấy chỉ là ghé thăm tôi thôi, sau đó quay về rồi" Cố Tư Vũ không muốn làm tiểu rùa lo lắng cho nên đã giấu cô còn khẽ cười cho cô yên tâm

Nghe được lời này, nước mắt Lam Hàm dâng lên đầy hai mắt cơ hồ muốn tuôn trào, Tư Vũ rõ ràng đang rất khó xử sao lại còn nói dối cô để làm gì? Đó là gia đình của cô ấy, là ba ruột của Tư Vũ, Lam Hàm cô có tư cách gì đòi hỏi nàng phải lựa chọn đây? Cho dù bây giờ nàng nói "hai chữ kia" cô cũng không dám trách nàng

"Lam Hàm, sao em im lặng vậy?"

"Đâu có, em vẫn đang nghe cô nói mà"

"Hàm" Cố Tư Vũ khẽ gọi cô làm cho trái tim Lam Hàm giật thót

"D...Dạ..."

"Trời lạnh quá, tôi muốn được ôm em"

Nghe nàng nói làm Lam Hàm có chút bất ngờ nhưng bất quá lại làm cho trái tim cô ấm áp đến lạ thường

"Hàm, em có đang nghe không vậy?" Giọng của Tư Vũ có chút không vui, đến lời nói của nàng mà cũng bị người ta không đếm xỉa sao?

"Có mà, có mà, Tư Vũ, em cũng rất muốn được ôm ôm cô a~"

"Mà tại sao em lại phải quay về ktx, có phải vì ba tôi đến không?"

"Ách...không đâu, em quên mất là phải hoàn thành bản báo cáo cuối tuần cho nên phải quay về, nộp xong nó em có thể nghỉ ngơi được vài ngày" Lam Hàm làm sao có thể nói cô vô tình nghe được hai người nói chuyện nên mới đau lòng quá mà trốn về đây cho nên dù cô đã làm xong bản báo cáo từ lâu nhưng đành phải nói dối là vẫn chưa làm

"Vậy sao, đừng để bản thân mệt quá, chú ý sức khỏe, buổi tối lạnh lắm em nhớ phải giữ ấm đó"

"Em biết rồi, Tư Vũ, cô cũng vậy, nhớ chú ý, phải rồi, ngày mai chúng ta đi ăn lẩu có được không?"

Cố Tư Vũ bên kia cũng khẽ đáp: "Được, chỉ cần em thích là được!"

"Ân, cứ như vậy đi, ngày mai gặp cô a~"

"Ừm, ngày mai gặp"

Sau khi tắt máy, Lam Hàm vẫn ngồi ở trên giường hai tay ôm lấy đầu gối càm tựa lên đó, hoàn toàn không có ý định đi mở đèn. Đau đầu suy nghĩ, cô thực sự rất yêu nàng, dù thế nào, thật sự, thật sự, Lam Hàm vẫn mong hai người có thể ở cạnh nhau bình bình an an mà trải qua thanh xuân cho đến khi già đi nhưng lão thiên gia thì sao? Cứ thích trêu đùa tình cảm của cô và nàng. Nếu Lam Hàm cứ kiên quyết nắm lấy Tư Vũ chẳng phải cũng đang ép nàng hay sao?

Tư Vũ phía bên kia cũng không khá hơn bao nhiêu, lời ba nàng nói chắc chắn ông ấy sẽ không nói suông, từ bỏ Lam Hàm là điều nàng không bao giờ muốn nhưng nàng không thể trực tiếp đối đầu với Cố Từ Trạch

"Tôi/Em bây giờ phải làm sao đây?"

.

.

.

_____

Đáng lẽ ra hôm qua tui viết xong rồi mà 3G ngáo quá không tải lên được, tức lắm luôn á