Chương 57

.

.

.

Bởi vì cuộc trò chuyện với Giang tỷ mà Lam Hàm đã suy nghĩ rất nhiều, đêm đó cô lại tiếp tục mất ngủ, ngày mai sẽ có tiết của Tư Vũ, Giang tỷ nói tuần sau nàng đi rồi, sẽ rời xa khỏi đây, càng nghĩ đến Lam Hàm khóc lại càng thương tâm, trước kia chỉ xa nhau có mấy ngày Lam Hàm đã chịu không nổi bây giờ Tư Vũ sẽ mãi rời đi, không được thấy nàng cũng giống như cây xanh lại chẳng có mặt trời vậy.

Mãi đến ngày hôm sau, Lam Hàm với đôi mắt thâm quầng sưng đỏ rời giường đi rửa mặt, cô nghĩ học quá lâu rồi, muốn tiếp tục trốn tránh cũng không được, huống hồ đây không chừng lại là lần cuối Lam Hàm được thấy Cố Tư Vũ đứng trên bục giảng

Nước lạnh tạt lên mặt làm cô có chút thanh tỉnh, lại nhìn bộ dáng của mình trong gương thật khiến người ta có chút kinh hãi, cũng tiều tụy quá mức rồi, nhìn như là một bộ xương di động, mặt thì hốc hác, mắt thì thâm quầng hệt như gấu trúc. Lam Hàm lắc đầu thay đồ, lúc chuẩn bị đi thì mang lên một cái kính không độ như vậy có thể che đi vẻ mặt khó coi của cô, cũng tránh để Tư Vũ chú ý

.

Lúc lên lớp, nhìn bộ dạng Cố Tư Vũ còn tệ hơn cô rất nhiều, vành mắt đều ửng đỏ cả lên, giọng nói cũng khàn đi rất nhiều, mà nàng khi nhìn thấy cô cũng không nhịn được phải hít thở mấy lần, Lam Hàm nhìn thấy hết, cô tự trách bản thân những lời trước kia cô thề để làm gì, đến cuối cùng chính cô lại là người làm cho nàng đau khổ. Giờ thì hay rồi, nàng rời đi, cả hai coi như chẳng còn liên hệ gì nữa, không còn thuộc về nhau nữa rồi, cả hai chỉ âm thầm nhìn nhau, trong lòng gậm nhấm vết thương

Cố Tư Vũ đặt đồ xuống, đứng trên bục giảng hít một hơi sâu, khẽ hắng giọng nói vào micro, đám đông bên dưới đã sớm im lặng lắng nghe lời Cố lão sư nói, đây sớm đã là thói quen, đến tiết của nàng chẳng một người nào dám nói chuyện riêng, hoàn toàn im lặng nghe giảng

“Cảm ơn các bạn đã lắng nghe bài giảng của tôi trong suốt một năm qua, cũng có thể tôi khiến các bạn không hài lòng nhưng chưa bao giờ có ai phàn nàn về tôi, điều này tôi rất cảm kích, hiện tại tôi đã kết thúc hợp đồng với nhà trường cho nên bản thân phải quay về Mỹ, hôm nay có lẽ sẽ là tiết học cuối tôi giảng dạy, mong các bạn sẽ chăm chú lắng nghe”

Vừa nói xong bên dưới có chút nhốn nháo, bởi vì tuy Cố lão sư có chút lạnh lùng nhưng bài giảng của cô vô cùng thu hút, có thể khiến mọi người nhanh chóng hiểu được trọng tâm, hơn nữa nhưng thắc mắc của sinh viên cô điều giải đáp rất rõ, bây giờ lão sư đi rồi, mọi người có chút không nỡ. Có một cậu sinh viên lại mạnh dạng hỏi:

“Có phải lão sư quay về Mỹ là để kết hôn với Bạch mã hoàng tử không?”

Đám đông nghe bạn kia nói cũng phụ hoạ, không ít người đều thấy Cố lão sư đã có vị hôn phu, mà câu nói của bạn kia lại vô tình là câu Lam Hàm cũng muốn biết

Cố Tư Vũ nghe xong thoáng ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng trả lời

“Dù bạn có thắc mắc nhưng tôi xin được phép không trả lời vấn đề này, được rồi, đừng để mất thời gian, chúng ta nhanh chóng đi vào bài học thôi”

Tiết học trôi qua rất bình thường nhưng Lam Hàm lại chỉ nhìn nàng không thể ghi chép được gì cho đến khi chuông tan học reo lên, mắt thấy Cố lão sư đã đứng trên bục giảng tất cả mọi người đều đồng loạt đứng lên đồng loạt cúi đầu chào nàng, mà Cố Tư Vũ cũng đồng dạng như thế, sau đó nàng quay người xách túi xách đi ngoài, khi mọi người vẫn còn đang dọn đồ thì đã có một thân ảnh lao vυ"t đi, đuổi theo nàng ra ngoài nhưng tuyệt nhiên chỉ đi theo phía sau

Lam Hàm chỉ như vậy nhìn bóng lưng của nàng phía trước còn cô chỉ bước nhẹ nhàng theo sau, đột nhiên người phía trước dừng lại làm Lam Hàm có chút hoảng loạng

“ Tại sao lại đi theo sau mà không lên tiếng”

Cố Tư Vũ quay đầu gió thổi nhẹ nhàng làm tóc nàng hơi lung lay, khoảng khắc hai người bốn mắt nhìn nhau đó làm Lam Hàm nhớ lại lúc trước khi lần đầu tiên mời nàng đi ăn, đoạn thời gian ngắn ngủi giữa hai người từng đoạn từng đoạn như một thước phim lướt qua kí ức của cô, Lam Hàm không bao giờ muốn cả hai sẽ như thế này, cô vẫn luôn muốn mình có thể lại được nắm tay Tư Vũ cùng nhau đi dạo như trước đây, được ngắm nhìn nàng không e dè, vẫn muốn nàng là của riêng mình.

Lam Hàm muốn giữ nàng lại, tất cả những lời nói trước đây của cô dao động rồi nhưng ngay vào lúc Lam Hàm muốn đưa tay níu lấy Cố Tư Vũ thì Vương Sở đã đi đến

“Anh giúp em chuyển đồ xong rồi, chiều nay hai chúng tay sẽ bay sớm đó”

Cố Tư Vũ khẽ gật đầu một chút sau đó lại nhìn sang Lam Hàm chờ cô đáp lại câu hỏi của mình, cô cũng như thế đồng dạng nhìn nàng nhưng lại chỉ biết mỉm cười nhưng đôi tay đã sớm kìm nén đến run rẩy.

Lam Hàm rốt cuộc mày đang mong chờ cái gì đây, chia tay cũng là mày mà không nỡ cũng là mày sao? Đây không phải là điều mày mong sao? Chồng chưa cưới cũng đến luôn rồi mày còn muốn cướp người lại được sao? Đã cố gắng đến nhường này rồi mà........

Cô không ngừng nói thầm trong lòng, Lam Hàm trấn tỉnh bản thân, lại dùng bộ dạng âm trầm khẽ trả lời:

“Nghe nói cô sắp quay về Mỹ cho nên em đi theo tiễn cô”

“Vậy sao? Bạn học Lam thật có lòng”

Cố Tư Vũ trong lòng phẫn nộ liền dùng bộ dáng bình thưởng ở trên lớp đối xử với mọi người đáp lời cô, vì cớ gì nàng chỉ muốn nghe một lời giải thích của cô nhưng Lam Hàm thì sao vẫn là một bộ dạng chối bỏ, hiện tại nàng thật sự rất tức giận, mà Lam Hàm nghe xong tiếng xưng hô này trái tim như bị thắt vào chỉ có thể nặn ra một tia cười rồi im lặng

Sự tĩnh lặng này làm không khí có chút ngột ngạt, không còn cách nào Vương Sở mới mở lời trước

“Lam Hàm, sau khi tốt nghiệp em có dự định gì chưa?”

Cô dời sự chú ý qua Vương Sở, chỉ khẽ gật đầu: “Tôi đã ký họp đồng với Tập đoàn Vĩnh Vượn, tốt nghiệp xong sẽ đến thành phố K đi làm”

Lam Hàm nhìn qua Cố Tư Vũ, nàng vẫn như thế lạnh nhạt không nói lời nào, chỉ có Vương Sở là vui vẻ tiếp chuyện

“Ồ, thành phố K sẽ rất xa, khí hậu cũng có chút cách biệt với này, một mình em ra đó liệu có ổn không?”

“Sẽ ổn thôi, bởi vì trước kia tôi cũng là một mình”

Cố Tư Vũ cũng có chút phản ứng, nàng ngẩng đầu nhìn cô nhưng tuyệt nhiên lời nào cũng không nói

“Anh và Cố lão sư khi nào sẽ kết hôn?” Lam Hàm khẽ lên tiếng, cô đem hết dũng khí ra mà hỏi, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận câu trả lời

“Không, anh và..........” Vương Sở nghe lời này xong liền tái mặt nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Cố Tư Vũ nói trước

“Dự định là năm sau!”

Lam Hàm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cố Tư Vũ đương nhiên tin lời nàng nói là sự thật, dù biết trước sẽ nghe được lời này nhưng ngực bị ép đến thở hổn hển từng hơi

“Vậy.....vậy sao? Chúc mừng......”

Từng lời từng lời cô nói sao mà khó khăn đến thế, giống như cô chẳng còn một chút sức lực nào vậy, giống như nghẹn ngào ở cổ họng

“Lam Hàm, em có ổn hay không?”

Vương Sở thấy bộ dạng cô khổ sở như thế liền muốn tiến lên đỡ cô, ánh mắt lại đánh sang Tư Vũ

“Không sao, anh nhớ chăm sóc tốt cho lão sư a”

Cố Tư Vũ nhìn Vương Sở sau đó anh ta liền lúng túng đáp: “Đ....Được, anh biết rồi”

“Vậy em tiễn ở đây thôi, hai người bảo trọng!”

Nói rồi liền quay bước chạy đi, nếu cô đứng lại đó rất có thể sẽ không kìm được nữa, nước mắt cô cứ rơi không ngừng không thể nào kìm lại được nhưng Lam Hàm không biết ở phía này Cố Tư Vũ cũng lệ rơi đầy mặt, khuôn mặt lạnh lùng ban nãy đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn ánh mắt chất chứa đầy yêu thương nhìn theo bóng lưng cô. Vương Sở kế bên cũng nhịn không được mà hỏi:

“Em rõ ràng là biết, tại sao......”

Cố Tư Vũ lắc đầu nghẹn ngào, đau lòng muôn phần, nàng phải giải quyết chuyện kia, nếu không cho dù hai người ở cạnh nhau cũng sẽ không bao giờ được yên ổn, cứ coi như đây là giải đoạn thử thách cho cả hai vậy, lần sau gặp lại nàng chỉ mong rằng ông tơ bà nguyện dùng dây xích buộc Lam Hàm và nàng với nhau, mãi mãi không xa rời...........

.

.

.