Chương 58

.

.

.

Mùa Hè năm đó Cố Tư Vũ đi rồi, Lam Hàm cũng mất đi vẻ hoạt bát khi xưa trở nên âm trầm an tĩnh hơn, hàng ngày đều ở thư viện tự học, cô muốn ra trường càng sớm càng tốt, hệ đào tạo của Đại học cần 4 năm để hoàn thành chương trình nhưng Lam Hàm nói thời gian như vậy quá lâu, đối với cô không cần thiết liền muốn rút ngắn chương trình, bình thường ngắn mấy cũng là 3 năm rưỡi nhưng vớ cô chỉ cần 3 năm. Lam Hàm đương nhiên là không dám để bản thân lúc nào ngơi nghỉ, không thấy sẽ không đau, không nghĩ sẽ không nhớ, cho nên Lam Hàm chẳng để bản thân mình rảnh rỗi lúc nào, không học vùi đầu, cũng là chuẩn bị trước luận văn tốt nghiệp, cô còn đi tìm thầy Dương bàn bạc dường như rất chắc chắn với quyết định của mình. Mạc Lâm thấy Lam Hàm quyết tâm như vậy chỉ có thể ủng hộ cô hết mình, thấy cô không chú ý ăn uống liền lôi cô đi tẩm bổ, còn thấy cô học lao lực quá liền lôi cô đi đánh cầu lông vận động, Mạc Tiếu cũng biết chuyện lâu lâu cũng lôi kéo cô chơi game. Hai chị em này làm Lam Hàm cảm động một phen, một chút cũng không cảm thấy bản thân cô đơn nữa.

Mùa xuân cùng năm Lam Hàm

bảo vệ luận văn thành công, an toàn mà tốt nghiệp. Lúc được nhận bằng Mạc Lâm khóc như mưa

“Thôi nào, mày không muốn tao tốt nghiệp hay sao?”

“Huhu…Mày tốt nghiệp sớm đương nhiên là tao rất vui nhưng mày đi rồi bỏ tao một mình ở đây a~”

“Tao cũng đâu phải là bỏ đi liền, chỉ là nhận bằng tốt nghiệp trước còn phải ở lại hoàn thành báo cáo năm học, ít nhất là mấy tháng nữa mới rời đi”

“Thật sao? Làm tao khóc cạn nước mắt, hôm nay mày tốt nghiệp để tao dắt mày đi ăn chúc mừng mày, rủ thêm cả mọi người nữa”

“Ừ, được, đi thôi”

Mạc Lâm vui vẻ chạy lon ton phía trước, Lam Hàm mỉm cười theo phía sau. Nửa năm rồi, Tư Vũ rời đi được nửa năm rồi, Lam Hàm lại bất giác nhìn xung quanh, tay lại mân mê sợ dây chuyền trên cổ, từng cành cây ngọn cỏ trong trường nhìn vừa quen thuộc lại xa lạ, con đường cô đi lại vô số lần, cantin cùng ăn chung với mọi người, sân bóng lúc nào cũng đông người, tất cả đều vẫn như cũ đều không mất đi thứ gì, chỉ thiếu là ở nơi đây không còn cô nữa……

.

Tối hôm đó, mọi người đặt bàn ở một quán lẩu nổi tiếng, có thầy Dương, Mạc Tiếu, Giang tỷ với cô Triệu cũng đến, còn có Dạ Nguyệt sau lần uống rượu ở quán bar hai người đã thân hơn rất nhiều. Mọi người điều rất vui vẻ ăn mỗi người một câu chúc mừng Lam Hàm, mà mỗi một câu đều là mời một li rượu, cô cũng rất vui đều uống hết cả, cô Triệu hơi hơi say cũng rất “tốt” gấp toàn là ớt xanh với cá mà Lam Hàm ghét nhất cho cô, cho dù Giang Hạ nhiều lần ngăn cản nhưng nàng chính là tức giận Lam Hàm mới cố tình làm vậy, ai kêu dám ăn hϊếp em họ nàng nhưng nhìn thấy cô thay đổi rất nhiều, Giang Hạ cùng Triệu Tư Mẫn cũng không tiện nhắc lại chuyện xưa nữa. Lam Hàm đối với hành động này cũng chỉ cười cho qua không trách nàng bảo với Giang tỷ không sao rồi ăn hết chỗ đó, trong nụ cười đó vẫn chất chứ một nỗi buồn khó diễn tả. Mặt trời lặng rồi cây liệu sẽ còn nở hoa chăng

.

Lam Hàm cuối cùng cũng đã hoàn thành toàn bộ chương trình tốt nghiệp cho nên mấy hôm nữa liền rời đi bay đến Thành phố K tiếp nhận công việc. Lúc trước cô rời quê lên thành phố phồn hoa để học Đại học cũng là cảm giác này, có chút sợ hãi, có chút vui vẻ, có chút hứng thú nhưng hết thảy cũng đều hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn cho nên dù chỉ có một thân một mình nhưng Lam Hàm chưa bao giờ bỏ cuộc luôn cố gắng vươn lên

Lam Hàm thở dài nhìn xung quanh trường lần cuối, tay lại theo thói quen mân mê dây chuyền “Tư Vũ, cô sống có tốt không….”

Đứng ngây ngẩng một hồi, Mạc Lâm cũng nhanh nhảu chạy đến

“Đi thôi, tao gọi xe rồi”

“Được!”

Lúc đến sân bay, Lam Hàm sắp xếp hành lý xong liền hướng Mạc Lâm mỉm cười tiến lên ôm lấy nàng, Mạc Lâm thấy vậy nhịn không được cũng òa khóc lên

“Mày đến đó rồi nếu có bạn mới cũng không được quên tao đâu đấy, nếu không tao làm quỷ cũng không tha cho mày a~”

“Được, được, tao biết rồi”

Lam Hàm cười rất vui vẻ, kiếp nàng gặp được Mạc Lâm thật sự đúng là phúc phận của cô, mặc dù nàng hay càm ràm đến điếc cả tai nhưng chưa bao giờ Lam Hàm gặp khó khăn mà không thấy mặt của Mạc Lâm, hết thảy mọi khó khăn vui buồn đều trải qua cùng với nàng

“Lâm Lâm à, thật sự là cảm ơn mày”

“Hix...Cảm ơn gì chứ, mày hảo hao chăm sóc tốt bản thân là tao mừng rồi, đừng có lúc nào cũng cắm đàu cắm cổ làm việc đấy, có đồ ăn ngon gì cũng phải gửi về cho tao”

Mạc Lâm sụt sịt kéo áo của Lam Hàm không ngừng dặn dò đủ thứ

“Nếu được, thi thoảng mày có về quê nhớ qua hỏi thăm ông bà ngoại giúp tao được không?”

“Mày không cần nhắc đâu, tao biết mà, mày cứ yên tâm, được rồi mau lên máy bay đi, nếu không sẽ muộn mất”

Lam Hàm gật đầu, nhìn Mạc Lâm một lúc nữa cũng xoay bước kéo vali mà đi. Tư Vũ, em cuối cùng cũng có thể ra bên ngoài rồi, lần sau gặp lại em sẽ không để Vương Sở nói em không có khả năng nữa, nếu lúc đó có cô bên cạnh thì tốt rồi

.

Quả nhiên là một Tập đoàn lớn, Lam Hàm phải mất cả tháng mới hòa nhập được, cô được phân vào bộ phận điều hành của công ty mặc dù đã được tiếp xúc với công việc lúc làm thực tập ở công ty con nhưng đối với trụ sở chính thì vẫn chưa quen

Sau vài tháng trời làm việc tìm hiểu tự học hỏi, Lam Hàm cuối cùng cũng theo được nhịp độ ở đây, còn đối với đồng nghiệp xung quanh quan hệ không tồi nhưng chỉ có một điều làm cô rất không vui, tên quản lí bộ phận ở đây ỷ mình có người quen là tay chân trong công ty được đưa trực tiếp vào đây cho nên rất hống hách, thường xuyên sai vặt tất cả mọi người bao gồm cả Lam Hàm, khiến cho tất cả đều không có thiện cả với hắn nhưng cũng vì công việc không ai cãi lại hắn ta làm hắn càng thêm đắc ý

“Lính mới, tôi khát rồi, mau đi lấy cho tôi cốc café”

Lam Hàm vẫn chăm chú làm việc coi tiếng vừa rồi như ruồi muỗi bay bên tai không thèm quan tâm, hắn ta thấy vậy liền tức giận đứng cạnh Lam Hàm đập bàn

“Cô bị điếc hay sao mà không nghe tôi gọi hả?”

“Ồ, thật xin lỗi quản lý, vừa rồi tôi tập trung quá không nghe chú gọi”

“Chú? Ai cho phép cô gọi tôi như thế? Tất cả mọi người trong cái bộ phận này phải gọi tôi là anh nghe rõ chưa?”

Lam Hàm cong môi, cũng đâu còn trẻ trung gì đã là ông chú ngoài 40, vậy mà vẫn còn tưởng mình là thanh niên 30 sao?

“Được, vậy “Anh” quản lý muốn gì ở tôi?”

“Mau đi rót cho tôi cốc cafe !”

“Anh không có tay sao? Tôi còn nhiều việc lắm”

“Cô...quả nhiên là lính mới, cô vẫn chưa biết sự lợi hại của tôi chứ gì? Tôi sẽ dạy cô một bài học”

Nói rồi hắn đi đến bàn của mình lấy ra một xấp tài liệu dày cộm quăng đến trước mặt của Lam Hàm

“Nội trong hai ngày nữa phải hoàn thành bản kế hoạch này cho tôi, nếu không cô sẽ bị đuổi”

“Tại sao tôi phải làm? Anh là người trả lương cho tôi sao?”

“Tôi không phải người trả nhưng Giám đốc mà có trách tội thì cô tự lãnh hậu quả đi”

Lam Hàm chửi thề trong lòng, cái tên khốn này ai lại cho hắn ngồi vị trí quản lí thế này, thật ép người quá đáng. Cô cầm lấy tài liệu xem xem một hồi cảm thấy rất hứng thú liền không tranh cãi với hắn nữa

“Được thôi, tôi làm”

“Nhớ đấy, nếu không thể hoàn thành thì tự ôm đồ khỏi đây”

Hắn cười khẩy rồi bỏ đi, thật ra cấp trên chính là giao xuống cho cả bộ phận làm, hắn đương nhiên là không biết quái gì, thấy có người chết thay liền đẩy nó qua cho Lam Hàm, tiện thể giáo huấn cô một trận, trong lòng còn vui vẻ biết bao nhiêu. Còn cô cầm tập tài liệu khẽ nghĩ bản thân lại sắp phải thức trắng mấy đêm rồi, thôi thì bản thân tự cố gắng vậy. Mấy người xung quanh lại lắc đầu ngán ngẩm, hắn lại bắt đầu rồi, lần nào cấp trên giao việc, hắn đều đùn đẩy cho người khác còn bản thân chỉ ngồi đó đợi đến khi người ta làm xong hết thảy rồi tự nhận đó là do mình làm, mà Tổng quản đương nhiên lại là người quen thông đồng với hắn, mọi người có kiện cũng không được gì mà Lam Hàm đương nhiên làm sao biết được mấy âm mưu quỷ quái này của hắn

“Này, cậu nhớ phải cẩn thận với hắn, chuyện gì nhịn được thì nên nhịn đi, hắn không được bình thường cho lắm đâu, cậu mà cứng rắn quá chỉ thiệt thân thôi” Một người ngồi kế bên tốt bụng nhắc nhở Lam Hàm

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở”

Cô cười tươi gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó lại bắt tay vào làm việc

.

.

.