Chương 60

.

.

.

Vì là một người làm việc rất có chuẩn mực và nghiêm túc cho nên Từ Tổng cũng coi Lam Hàm như là một đàn em cấp dưới thường xuyên quan tâm và đối với cô cũng rất tốt. Hôm nay, Quản lí Lam không có ở trong phòng bởi vì đã được Từ Tổng gọi lên từ sớm rồi, mọi người trong phòng cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa làm việc vừa bàn chuyện.

Cộc! Cộc!

“Mời vào!”

“Tổng giám đốc cho gọi tôi” Lam Hàm nhẹ nhàng mở cửa đi vào trong

“À, đúng rồi, tôi có chuyện nhờ em, sắp tới em họ của tôi sẽ được phân vào công ty làm thực tập sinh ở bộ phận của em, có gì em hướng dẫn nó dùm tôi”

“Vâng, Từ Tổng không cần nhắc, em đối với thực tập sinh là ai cũng đều hướng dẫn chu đáo mà”

“Vậy được, nhờ em!”

.

Cô gái được phân công đến bộ phận Lam Hàm quản lí tên là Từ Tiểu Vãn, vừa mới tốt nghiệp không lâu, dáng vẻ hoạt bát, lanh lợi chắc là không đến nỗi là tiểu thư lá ngọc cành vàng đυ.ng vào mong manh dễ vỡ như vậy là Lam Hàm đã mừng lắm rồi.

Ngày đầu tiên đi làm, Lam Hàm ngồi ở bàn làm việc chờ người kia gần nửa tiếng mới thấy cô đến trình diện mình, cô bé kia mang vẻ áy náy xin lỗi Lam Hàm, tự mình hứa nhất định không có lần sau

Cô nghe một hồi, thắc mắc hỏi: “Tại sao em lại không nói lí do?”

“Em…Em sợ chị nói em viện cớ, đến trễ mà còn bày trò”

Lam Hàm phì cười. xem ra cũng là một người hiểu chuyện “Thôi được rồi, chị biết là thời gian thực tập ngắn nhưng em cũng cố gắng theo dõi nhé, sẽ giúp ít cho công việc sau này của em”

“Vâng, em biết rồi, em nhất định sẽ chăm chỉ theo chị học hỏi”

“Em tên Tiểu Vãn đúng không?”

“Ân”

“Vậy bây giờ chị sẽ giao công việc cho em, vừa bắt đầu cho nên cũng dễ thôi”

Từ Tiểu Vũ vâng dạ gật đầu, nàng nhìn người hướng dẫn, thật sự rất là có khí chất a~ Cứ như ngự tỷ vậy, tuy chỉ là mặc somi quần tây giống như bao người nhưng mà càng nhìn lại cứ càng bị thu hút, mặt người kia vẫn mang ý cười nhưng đôi mắt kia đen láy cứ như chất chứa vô số nỗi buồn vào trong đấy cho nên đối với Lam Hàm, Tiểu Vãn có 3 phần ngưỡng mộ 7 phần cung kính.

.

Bàn làm việc của Từ Tiểu Vãn đặt cạnh Lam Hàm để nàng có thể tiện hỏi cô mấy chỗ không biết. Lam Hàm thì rất kiệm lời, ngoại trừ công việc ra thì không có trò chuyện phiếm trong giờ làm, lúc nào nàng ngẩng đầu lên cũng thấy cô xử lí hết văn kiện này đến văn kiện khác, còn khiến Tiểu Vãn nghĩ thầm trong đầu Lam quản lí có phải là Superman không? Làm sao có thể làm số lượng công việc nhiều đến như thế mà mặt không đổi sắc chứ nhưng mà trời sinh bản tính của Tiểu Vãn vốn thích sôi nổi, bây giờ thì im lặng lâu quá làm nàng có chút không thoải mái cho nên thi thoảng Tiểu Vãn sẽ nghĩ cách khiến Lam Hàm nói chuyện với mình, ví dụ như bây giờ sẽ pha một tách coffee đem đến cho cô.

“Super…À không Lam quản lí, uống chút coffee nhé!”

Lam Hàm dừng công việc ngẩng đầu lên nhìn người kia, sau đó gật đầu cầm lấy: “Cảm ơn em!”

Nhưng mà vừa uống một ngụm liền nhăn mặt, hình như là không thêm đường

“Ách…chị sao vậy? Em pha dở lắm đúng không?”

“À…Ừ, không sao đâu, bình thường chị uống sẽ thêm một ít đường” Lam Hàm cười trừ, cô gái này có lòng là được, cô cũng không dám chê khen

“Vậy chị uống mấy viên, lần sau em pha sẽ để ý”

“Không cần đâu, vậy phiền em lắm”

“Không sao mà, chuyện này đâu có khó, em cũng là tiện đi lấy nước”

“Vậy cảm ơn em trước!”

“Đừng khách sáo, chị là cấp trên của em mà”

“Mà vừa rồi em định gọi chị là gì?”

“Ách…Em…Có lúc nghĩ chị giống như là Siêu nhân nên lỡ miệng” Tiểu Vãn xấu hổ nhìn Lam Hàm

“Superman?”

Người kia gật gật đầu, chỉ sợ Lam Hàm sẽ mắng nàng suy nghĩ linh tinh không tập trung

“Haha…Nghe cũng hay mà, lúc nhỏ chị cũng thích xem lắm” Lam Hàm phì cười

“Thế sau này em gọi chị như thế được không?”

"Nhưng tại sao lại gọi như thế?"

"Bởi...bởi vì nhìn số lượng công việc chị làm thật sự rất đáng ngạc nhiên!"

“ Đây không phải là chuyện bình thường mà mọi người sẽ làm sao?"

"Nếu...chị không thích em sẽ không xưng hô như thế nữa!" Tiểu Vãn tỏ vẻ áy náy rồi rít xin lỗi

"À không sao đâu"

"Vậy em có thể gọi sao?"

"Được nhưng trừ trong công ty ra nhé"

“Vâng, em quay về làm việc đây”

Nói rồi Tiểu Vãn vui vẻ hớn hở quay về bàn tùy ý lật tài liệu, xem ra được trò chuyện khiến tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều, những tưởng người kia sẽ lạnh lùng, khó gần nhưng mà trò chuyện lâu dần Tiểu Vãn cảm thấy người hướng dẫn của nàng cũng không phải là khó tiếp xúc a~, Lam Hàm nhìn người kia tươi cười cũng lắc đầu rồi lại cúi xuống làm việc

.

Qua mấy ngày, Từ Tiểu Vãn cũng quen dần ở đây, dù đã làm quen với cả phòng nhưng nàng vẫn thích cùng Lam Hàm nói chuyện đôi khi chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng giữ chốn xa lạ này nàng cũng rất vui. Hôm nay, sau khi tan làm, cuối cùng Lam Hàm cũng không tăng ca nữa cho nên Tiểu Vãn liền lôi kéo cô đi ăn mì Ramen, nghe nói gần công ty có rất nhiều quán ăn ngon. Lam Hàm nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của người kia cũng không tiện từ chối cho nên đã dắt người kia đi

Quán ăn cũng không xa, chỉ cách công ty vài phút đi bộ vì vậy hai người vừa đi vừa trò chuyện cùng nhau, đến một ngã tư, hai người đứng chờ vì đang lúc đèn đỏ. Lam Hàm lại bất giác nhớ đến lúc trước, bởi vì cô qua đường rất lâu, lại hay thất thần nhìn lung tung cho nên mỗi lúc như thế, Tư Vũ sẽ coi cô như con nít mà nắm lấy tay dắt qua đường, cô cũng ngoan ngoãn siết lấy tay nàng mà đi theo, bây giờ thì không có nữa cho nên thoáng chút hơi ngẩng người ra.

Tiểu Vãn nhìn lên đồng hồ đếm từng giây, cuối cùng cũng qua đèn xanh rồi nhưng người kế bên thì không có ý định đi cho nên nàng kéo nhẹ cánh tay của Lam Hàm dẫn nàng đi theo

Cô có chút giật mình nhìn cánh tay đang bị kéo đi, ban đầu có chút bất ngờ nhưng sau đó lấy lại tinh thần cũng mau chóng đi theo cô bé kia, tâm tình hơi căng thẳng vì lâu rồi chưa có ai kéo tay cô như thế này ngoài Tư Vũ thậm chí thân thể Lam Hàm có chút cứng nhắc. Đến bên kia đường, Tiểu Vãn mới buông tay cô ra mà trách móc

“Chị qua đường mà không chú ý nguy hiểm lắm đó”

“À…chị hơi mất tập trung, sau này sẽ chú ý”

Lam Hàm thấy tay người kia buông ra mới nhẹ nhõm một chút, tuy chuyện nắm tay giữ con gái với nhau rất bình thường nhưng đối với cô không hiểu sao có chút căng thẳng

“Đi thôi, sắp đến rồi”

“Ân, em đói rồi a~”

Lúc ăn, Tiểu Vãn càng hoạt bát không ngừng, thỉnh thoảng sẽ hỏi Lam Hàm về cuộc sống trước kia ở trưởng, dù sao nàng cũng vừa tốt nghiệp cho nên sẽ cảm thấy lưu luyến, còn Lam Hàm sớm đã quên mất cảm giác ấy nhưng vẫn có sự tiếc nuối tồn tại trong lòng khi nhắc về trường, một bữa ăn khiến tâm tình cả hai tốt lên không ít, đã lâu rồi Lam Hàm mới trò chuyện với người khác vui vẻ đến vậy cho nên lúc cao hứng đã gọi một bình rượu nhỏ.

Lam Hàm lắc lắc rượu trong bình rồi rót ra chén nhỏ sau đó uống một ngụm, Tiểu Vãn nhìn mấy động tác này vô cùng ca thán, sao mà có thể uyển chuyển đẹp như một bức tranh như vậy chứ! Càng nhìn càng say mê

Cô sau khi đặt chén xuống lại nhìn sang người bên cạnh đang ngây ngốc nhìn mình

“Sao hả? Em cũng muốn uống sao?”

“Ách…không đâu, em không biết uống rượu”

“Haha…Dù không biết uống nhưng mà sau này đi gặp khách kí hợp đồng theo phép lịch sự chúng ta cũng phải mời rượu họ, đến lúc đó không biết uống em sẽ thiệt thòi lắm”

“Vậy…cho em một chén đi…”

Tiểu Vãn nghe nói như vậy thì cũng thấy có lí cho nên cũng muốn thử mùi rượu sẽ như thế nào, Lam Hàm cũng mỉm cười rót cho cô bé một chén lưng chừng. Tiểu Vãn ngửi qua thì hơi nồng nhưng mà lỡ rồi cho nên chỉ ngửa đầu ực một cái, sau đó liền lè lưỡi nhăn mặt

“Aw…cái này cay quá…huhu..”

Lam Hàm đã đoán từ trước cho nên đã cầm sẵn một cái tempura cho nàng ăn

“Lần đầu cho nên không quen thôi”

“Vậy...chị đã uống quen rồi sao?”

“Không phải quen mà chị tốt nghiệp sớm hơn em cho nên đã nếm qua nhiều lần hơn thôi”

Cô nói xong liền rút ví ra thanh toán, mặc dù Tiểu Vãn cũng tranh giành có nói sao người ta cũng hướng dẫn nàng rất nhiều theo lí vẫn phải mời người ta một bữa cơm nhưng chưa kịp nói hết câu nàng đã bị người kia nhìn cho một cái đành phải ngoan ngoãn nghe theo, Tiểu Vãn lại vô tình nhìn thấy phía bên trong ví lại là một bức ảnh Lam Hàm chụp chung với một người, cô gái kia gương mặt tuy có chút lạnh lùng nhưng ánh mắt nhìn Lam Hàm lại chất chứa tình yêu thương, theo suy nghĩ của nàng, đây không chỉ là mối quan hệ bình thường khiến cho nàng cảm thấy có chút tò mò nhưng không tiện hỏi dù sao cũng là chuyện riêng của Superman

Lúc ra khỏi quán ăn hai người theo lối cũ trở về, Tiểu Vãn vẫn còn ca thán về đồ ăn ở đó rất ngon còn Lam Hàm thì nhàn nhã cho hai tay vào túi quần đi phía sau nàng. Do mải mê nói chuyện cho nên Tiểu Vãn không để ý dưới chân liền đá phải một viên đá không ngay hàng mà ngã về phía trước cũng may Lam Hàm phản ứng nhanh liền vươn tay kéo nàng về phía mình tay vòng qua eo giữ thăng bằng cho người kia

Tiểu Vãn qua một hồi mới ý thức được, lúng túng nói: "Cảm ơn!"

Lam Hàm buông người kia ra cười trừ bảo: "Không phải lúc nãy còn nhắc chị chú ý sao? Bây giờ đến lượt em không chú ý rồi!"

"Hix...chỉ là em vui quá, lúc nãy nguy hiểm thật"

Hai người đi song song với nhau nhưng không khí thì có chút im lặng hơn trước, chỉ là Tiểu Vãn nhận ra Lam Hàm không như vẻ bề ngoài nghiêm khắc lúc làm việc mà có chút ôn nhu và dễ gần

.

Sau đó vài tuần, Từ Tổng lại giao cho Lam Hàm đi kí kết họp đồng mới và địa điểm lần này cũng rất quen thuộc với cô 'Thành phố Z' là trụ sở công ty con mà Lam Hàm từng thực tập và Từ Tiểu Vãn cũng được đặt cách đi theo cô học hỏi kinh nghiệm kết giao

Cũng rất lâu rồi cô cũng chưa quay về thăm mọi người, Mạc Lâm thì đang làm ở một công ty Luật nổi tiếng trong thành phố, thầy Dương đã lên chức Tiến sĩ, Dạ Nguyệt ở lại làm giảng viên ngành Ngôn ngữ Anh của trường, Giang tỷ và cô Triệu thì đã mở được một chuỗi coffee còn dự định năm sau sẽ sáng Mỹ tổ chức tiệc cưới nữa, mọi người ai cũng có chỗ dựa cho riêng mình rồi, lần này nếu kí xong họp đồng Lam Hàm được thưởng cho 1 tuần nghỉ dưỡng nhân cơ hội này có thể đi thăm lại tất cả

.

Lúc ngồi trên máy bay, Lam Hàm tựa vào ghế nhìn những tầng mây trôi ngoài cửa sổ, tay lại vô thức sờ lên dây chuyền trên cổ.

Tiểu Vãn nhìn Đông nhìn Tây một hồi muống xoay sang Superman nói chuyện nhưng bắt gặp người kia sớm đã thả hồn đi đâu mất nên cũng không dám mở lời, nhìn động tác của Lam Hàm nàng cũng thừa biết cô là đang nhớ đến ai, dù sao cũng ở bên cạnh Lam Hàm một thời gian nên nàng cũng chú ý một chút

Có đôi lúc khi xong việc cô sẽ lấy ảnh cô gái trong ví ra mà nhìn, ánh mắt sẽ đượm buồn hơn, còn có, sợi dây chuyền hai người đeo giống hệt như nhau. Thật ra Tiểu Vãn cũng muốn một lần chiêm ngưỡng dung nhan của người kia, chỉ nhìn qua hình thôi cũng rất là tuyệt sắc rồi, không biết khi đứng cạnh Superman sẽ đẹp đôi biết bao nhiêu a~

Tiểu Vãn vừa suy nghĩ vừa cười tủm tỉm làm Lam Hàm vừa mới thất thần quay sang xém chút đứng tim vừa suy nghĩ "Không lẽ được đi kí họp đồng làm cô gái này vui đến vậy sao?"

.

.

.

Tui vừa thi xong luôn đó mọi người, cho nên tranh thủ viết liền mặc dù cũng còn lâu nhưng mà tui sẽ ráng nha

Cảm ơn rất nhiều! ❤️