Chương 7

Lam Hàm đưa Cố Tư Vũ ra ngoài tiểu khu mới đem nàng thả xuống, cũng may là lúc đi xuống không bị mất sức như lúc leo lên tối hôm qua, nếu không chắc là đem chân của cô cắt bỏ đi mất.

"Sao rồi, còn tê chân không?"

"Đỡ hơn rồi, cảm.... cảm ơn!" Cố Tư Vũ thấy người ta cõng mình đến nỗi thấm đẫm mồ hôi tốt xấu gì cũng nên cảm ơn một tiếng.

"Không có gì, em gọi xe rồi cô lên trước đi" Lam Hàm để ý đã thấy xe taxi mình gọi đã đến nên đứng lên ngoắc nó về phía này.

Cố Tư Vũ đeo lại túi xách, lộp bộp đứng lên: "Em không phải cũng còn đi đến trường sao? Lên cùng đi, bây giờ gọi thêm một chuyến e sẽ trễ giờ."

"Vậy cũng được!" Lam Hàm nghe có lý liền leo lên xe ngồi cùng Cố Tư Vũ.

Dọc đường đi ai cũng không nói chuyện, Lam Hàm lấy điện thoại chơi trò chơi gϊếŧ thời gian, Cố Tư Vũ nhìn Lam hàm cầm điện thoại chơi hăng say lại không để ý đến mình, tức chết nàng nhưng vẫn không thể hạ mình bắt chuyện với người kia nên cũng đành im lặng trừng mắt nhìn tiểu rùa không biết tốt xấu kia, cũng may Lam Hàm lúc này chơi quá nhập tâm nếu không sẽ bị băng nhãn phóng cho bị thương.

Lúc đến trường Lam Hàm có tiết học buổi sáng còn Cố Tư Vũ thì không cho nên đành về nhà, nhìn bóng lưng của tiểu rùa kia càng làm nàng tức giận. Khi xuống xe cũng chỉ gật đầu cho có, không thèm nói chào mình một tiếng, Cố Tư Vũ càng nghĩ càng đen mặt, anh tài xế nhìn qua gương chiếu hậu chỉ thấy biểu cảm trên khuôn mặt mỹ nữ thay đổi liên tục trong lòng có vô vàng thắc mắc nhưng mà vẫn là im lặng mà lái xe đi thì tốt hơn.

Cô nhanh chóng đi vào chỗ ngồi, Mạc Lâm nhìn thấy bạn mình vào rồi cũng cất điện thoại rồi nhích lại gần cô nói chuyện.

"Đầu mày bị sao thế?" Mạc Lâm nhìn vết bầm trên trán Lam Hàm mà cảm thấy đau dùm cô, nguyên một vết bầm đen thật chói mắt.

"Không cẩn thận bị va phải thôi, không sao!" Lam Hàm giờ mới nhớ đến vết thương, đưa tay sờ một chút mà đau không thôi.

"Bị đen như vậy mà bảo không sao? Quay qua đây xem." Mạc Lâm lấy khăn giấy ướt rồi lấy thêm viên đá trong ly nước của mình cẩn thận bọc lại rồi chườm lên chỗ bầm cho Lam Hàm "Ra về nhớ mua thuốc bôi lên để mau tan máu bầm, cứ để như vậy sẽ đau lắm, còn lâu hết nữa, tính khí của mày thế nào cũng để cho nó tự khỏi mà không thèm bôi thuốc chứ gì?"

Lam Hàm gật gật đầu, ráng ghi nhớ, nếu Mạc Lâm không cằn nhằn mình thì cô cũng định để vậy cho nó tự khỏi rồi, nhìn Mạc Lâm vừa chườm đá vừa lầm bầm cằn nhằn mình làm Lam Hàm nhịn cười không được.

"Có gì đáng cười sao?" Mạc Lâm nhìn người kia cười ngây ngốc mà không khỏi khó hiểu, không phải bị đυ.ng đầu đến ngốc rồi chứ?

Lam Hàm và Mạc Lâm quen nhau cũng đã được 6 năm, từ lúc còn học cấp 3 đến bây giờ đã là năm cuối đại học, lúc nào mình gặp khó khăn cũng là bạn nhỏ này giúp đỡ mình, tuy không thể hiện cảm xúc nhiều nhưng từ lâu Lam Hàm đã ngầm thừa nhận rằng Mạc Lâm cũng giống như người thân thiết của cô.

"Không có gì, chỉ là mày chườm làm tao nhột thôi!"

"Còn đau không?"

"Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn Lâm Lâm a~" Lam Hàm cười cười.

"Còn cười được chắc là không sao đâu, học thôi, lão sư vào rồi." Mạc Lâm nói rồi liền ngồi ngay ngắn lại.

.

Lam Hàm nhìn bài giảng buồn chán, liền gục xuống bàn, trong đầu không hiểu vì sao nhớ lại lúc sáng hôm nay. Con người lạnh lùng kia đã giẫm phải mình khiến mình bị đập đầu không những không xin lỗi mà còn cãi tay đôi với mình nhưng rồi sao lại ngồi khóc, thật khó hiểu mà.

"Hừ, không thèm quan tâm nữa, đúng là tự rước phiền phức!" Lam Hàm ngẩng đầu lên âm thầm mắng nhiếc trong lòng, rồi nhanh chóng tập trung trở lại.

.

Sau tiết học, Mạc Lâm còn phải học thêm nên tạm biệt Lam Hàm trước. Cô đi dọc hành lang định đến thư mượn sách nào ngờ trên đường gặp phải Cố Tư Vũ. Lam Hàm tự hứa với lòng là không quan tâm vị lão sư băng sơn khó chiều này nữa liền làm lơ Cố Tư Vũ, trực tiếp lướt qua người nàng.

"Aaaaa....Đau...Đau...Cô....Cô làm gì vậy?" Lam Hàm vừa đi lướt qua ai ngờ tai mình bị một lực kéo ngược về phía sau, làm cô phải la lên.

"Vô phép tắt, em gặp lão sư của mình mà không thèm chào một tiếng sao?" Cố Tư Vũ vừa nói vừa tăng lực tay lên.

"A....Em sai rồi, lão sư ngài hảo a~, tha cho em." Cô bị đau liền nương theo tay người kia quay ngược về, lão sư nhìn mảnh mai vậy nhưng sao mạnh bạo thế chứ, đau chết cô a~.

Cố Tư Vũ sau khi cảnh cáo người kia cũng liền buông tay, Lam Hàm xoa xoa tai, chu miệng nhỏ đầy ủy khuất, sao lão sư cứ luôn bắt nạt một mình cô kia chứ?

"Sao? Em bất mãn à?" Cố Tư Vũ nhìn người kia lại có lúc đáng yêu thế này nhưng mà nàng vẫn hướng Lam Hàm nhướng mày lạnh lùng hỏi.

"Không...Không có!" Lam Hàm nhìn người kia nhướng mày liền nuốt ủy khuất vào trong miễn cưỡng lắc đầu.

Cố Tư Vũ nhìn Lam Hàm sau đó không lạnh không nhạt nói: "Đến văn phòng của tôi một lát!"

Lam Hàm nghe đến mình phải vào văn phòng mặt liền biến sắc, cô không muốn lại bị chép phạt đâu: "Em....Em đã xin lỗi rồi mà, cô...bắt em đến đó làm gì?"

"Tôi đâu có ăn thịt em, em sợ cái gì, đi thôi!" Cố Tư Vũ nhìn Lam Hàm biến sắc thực sự rất muốn cười nhưng vẫn là thu liễm lại để dọa ai kia.

Cô tuy không muốn đi nhưng băng sơn lão sư kia không cho mình cơ hội từ chối, cô có muốn bỏ trốn cũng không được, rốt cuộc Lam Hàm này đã làm gì sai mà bị băng sơn lão sư này để mắt tới a~.

.

.

.