Chương 8

.

.

.

Lam Hàm mang dáng vẻ sợ sệt theo sau Cố Tư Vũ vào văn phòng nhưng không khí bên trong đây đúng là quá khác biệt so với bên ngoài, có máy điều hòa mát lạnh không thôi.

"Ngồi đó chờ tôi một lát!" Nàng chỉ về phía ghế sofa.

Cô cũng rất ngoan ngoãn đi qua phía bên đó ngồi xuống, đưa mắt nhìn Cố Tư Vũ đi về phía bàn làm việc lục lội gì đó, mất một lúc mới lấy ra một cái hộp đi đến chỗ cô.

"Đưa vết thương của em cho tôi xem!" Cố Tư Vũ ngồi xuống cạnh Lam Hàm.

Lam Hàm tròn mắt, giờ mới để ý, cái hộp mà Cố Tư Vũ cầm là hộp y tế, chẳng lẽ là vì cô hay sao?

"Không....Không cần...lúc nãy em có chườm đá....Không sao đâu...." Lam Hàm nhìn người kia sao tự nhiên lại muốn xem vết thương của mình, trong lòng cảm thấy có điều không bình thường.

"Không được cãi, đến đây!" Cố Tư Vũ đanh giọng làm Lam Hàm không dám mở miệng cãi tiếp chỉ biết ngoan ngoãn vén tóc mình lên để lộ vết thương bị bầm đen cho nàng nhìn.

Cố Tư Vũ nhìn thấy liền cả kinh, lúc sáng nàng không để ý đến nhưng không ngờ lại nghiêm trọng vậy, nàng im lặng lấy thuốc nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho Lam Hàm, động tác cũng ôn nhu không ít sợ làm tiểu rùa kia bị đau.

Lam Hàm nhìn bộ dáng nhẹ nhàng ôn nhu có Cố Tư Vũ thật có chút không quen, không lẽ người này đột nhiên hối hận rồi chứ, tự nhiên dịu dàng như thế này.

"Lão sư, cô còn nợ em một lời xin lỗi đó, làm em bị như vậy cô còn chưa xin lỗi đâu!" Lam Hàm nhìn chằm chằm nàng, mím môi khẽ nói.

Cố Tư Vũ trầm ngâm suy nghĩ, quả thật tiểu rùa này có lòng tốt giúp nàng mà nàng lại làm người ta bị thương như vậy nhưng Cố Tư Vũ vẫn là không muốn nhận mình sai, ai bảo cô là học sinh mà dám giáo huấn nàng, còn có lớn tiếng làm nàng tủi thân phát khóc như vậy, càng nghĩ lại càng xấu hổ. Trong lúc lơ đãng Cố Tư Vũ vô ý đã động vào vết thương của Lam Hàm.

"AW....Cô định ám sát em sao? Đau a~" Lam Hàm ôm lấy cái trán đáng thương của mình xuýt xoa mấy lần.

"Tôi...Tôi không cố ý, em không sao chứ?" Cố Tư Vũ luống cuống nhìn Lam Hàm đang bị đau mà nhăn mặt, đáy mắt hiện ra tia áy náy.

Không hiểu sao nhìn khuôn mặt lo lắng của Cố Tư Vũ làm lửa giận của Lam Hàm nhanh chóng tiêu tan, cũng nhịn xuống cơn đau mà ngồi ngay ngắn trở lại.

"Lần này cô bôi nhẹ thôi, thật sự đau lắm!" Lam Hàm nói rồi buông tay ra.

"Được được, tôi biết rồi!"

Cố Tư Vũ cố gắng nhẹ nhàng hết mức sợ người kia lại bị đau như lúc nãy, Lam Hàm nhìn Cố Tư Vũ nghiêm túc vậy liền nhận không ra băng sơn lão sư thường ngày cao cao tại thượng a~, nhìn nàng lúc này lại đẹp hơn rất nhiều.

"Còn đau nữa không?"

Lam Hàm lắc đầu, nói: "Đỡ đau hơn rồi, có thể cho em xin cốc nước không?"

Nàng gật đầu liền đứng lên lấy nước nhưng giày cao gót hơi cao làm nàng bất ngờ trẹo chân ngã nhào, Lam Hàm nhanh tay liền đứng lên đỡ lấy nàng nhưng Cố Tư Vũ nắm chỗ nào không nắm lại nắm ngay eo của Lam Hàm, lúc định hình lại đã thấy Lam Hàm đổ mồ hôi lạnh ngồi xổm xuống đất.

"Em....Em sao vậy?" Nàng nhìn người kia đau liền lo lắng lúc nãy cũng đâu đυ.ng trúng đầu của người ta, vì căn bản Cố Tư Vũ dù có mang giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn Lam Hàm một chút.

"Cô nắm trúng eo của em!" Lam Hàm nuốt một ngụm khí lạnh, đau đớn nói.

"Eo?"

"Đừng nói cô không nhớ mình giẫm phải em khi sáng đó nha?"

Cố Tư Vũ cả kinh, đại não liền tua ngược lại khi sáng, quả thật lúc bước xuống giường có giẫm phải cái gì đó nhưng mà lúc đó chỉ nghĩ là Lam Hàm bị đυ.ng trúng ở đầu thôi, nào ngờ còn có vết thương thứ hai.

"Đau lắm sao?" Cố Tư Vũ mang vẻ áy náy hỏi.

"Cô thử bị người ta giẫm phải xem thử có đau không?"

"Qua đây, cho tôi xem đi, để tôi bôi thuốc cho em." Cố Tư Vũ đến gần chỗ Lam Hàm, tay cầm sẵn lọ thuốc.

"Ách....Không cần đâu, tự...Tự em xử lý được rồi!" Người này bị gì vậy chứ, nếu muốn xem phải vén áo lên, việc này không phải quá xấu hổ hay sao?

"Tôi và em đều là con gái, em ngại gì chứ, nhanh lên để tôi bôi thuốc cho em." Dù là nàng nói như vậy nhưng mặt cũng có chút xấu hổ mà ửng hồng lên.

"Thiên a~, sao cô nói nghe dễ dàng quá!" Lam Hàm gào thét trong lòng nhưng vẫn từ từ vén góc áo bên trái lên.

Cố Tư Vũ nhìn vết bầm trên làn da trắng của Lam Hàm mà thất thần, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi, tự hứa với lòng là sau này sẽ không uống say nữa.

"Sao...Sao vậy?" Lam Hàm đợi cả buổi cũng chẳng thấy người kia phản ứng liền lên tiếng.

"À....Không có gì, em ráng chịu đau một chút!" Cố Tư Vũ thu lại dáng vẻ thất thần liền cầm lọ thuốc thoa lên chỗ bầm của Lam Hàm.

"Sao lúc đó em mang tôi về nhà làm gì? Hại em ra nông nỗi như vậy!"

"Tự nhiên muốn làm anh hùng thôi, nếu không gặp thì thôi nhưng mà đã lỡ gặp rồi bỏ cô ở đó cũng không nên! Với cả hôm qua có một tên trông đáng ghét lắm." Lam Hàm nén đau trả lời, giọng nói vẫn có phần bực dọc.

"Xin lỗi, vì lúc sáng lớn tiếng với em!" Cố Tư Vũ suy nghĩ liền nhỏ giọng nói, thật ra tiểu rùa này ngoài việc hay lạnh hay nhạt nhưng thâm tâm thì rất lương thiện đi, nghĩ đến lúc sáng lớn tiếng như vậy chắc cũng là lo cho nàng thôi.

"Cô nói gì?"

"Không có gì, tôi bôi xong rồi!" Cố Tư Vũ thấy Lam Hàm không nghe liền nói lảng sang chuyện khác.

"Ân, cảm ơn lão sư!" Thật ra thì Lam Hàm nghe rất rõ nhưng muốn hỏi lại thôi nào ngờ Cố Tư Vũ da mặt mỏng vậy, xin lỗi thôi mà cũng sợ phải nói ra lần thứ hai.

"Thôi chết, em lỡ chuyến xe mất rồi." Cô nhìn đồng hồ đã qua mất chuyến xe về nhà, nếu muốn đợi chuyến kế tiếp phải chờ thêm 2 tiếng nữa.

"Em định đi xe bus về sao?"

"Phải, đi taxi cũng không rẻ nên em phải đi xe bus để tiết kiệm." Lam Hàm ảo não, chắc là phải ra bến xe ngồi chờ chuyến kế tiếp thôi.

"Nếu em không ngại, để tôi đưa em về!" Cố Tư Vũ không dạy buổi chiều nên thời gian cũng tương đối rảnh, buổi trưa vừa vặn nàng cũng lái xe đến trường.

"Thật sao? Vậy cảm ơn cô trước!" Cô vui mừng, đứng đợi sẽ tốn rất nhiều thời gian, nếu có người đồng ý chở Lam Hàm đâu dám từ chối, như vậy vẫn tốt hơn là đứng chờ.

"Em xuống cổng chờ tôi, tôi lấy xe liền tới!"

"Vâng, đã hiểu." Lam Hàm gật đầu, đứng lên mang balo chuẩn bị đi.

"À...thuốc này em cầm về đi, nhớ thoa lên vết thương!" Cố Tư Vũ đưa cho Lam Hàm lọ thuốc khi nãy, dặn dò cô một chút.

Lam Hàm cũng cầm lấy hướng Cố Tư Vũ gật đầu cười cười nói: "Em biết rồi, vậy em đi trước đây!"

.

.

.