Chương 38 Nàng lại không phải là bao tải!

Phượng Ly ngâm mình trong nước nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa đứng dậy, ai bảo nàng trời sinh đã thích nước, trước đây ở Phượng phủ chưa chơi đủ đã bị người lôi ra, lần này thấy nước nàng càng vui mừng háo hức.

Lạ là người bình thường ngâm trong nước lâu da sẽ bị nhăn, nàng lại càng ngâm càng bóng loáng, đây vốn là ôn tuyền, hơi nước ấm nóng phả vào gương mặt nàng, khiến cả người cô buồn ngủ.

“Cô nương, điện hạ không còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa”. Giọng nói của nữ nhân vang lên, cắt đứt sự buồn ngủ của Phượng Ly.

“Hắn ta không có kiên nhẫn đợi liên quan gì đến ta, để hắn đợi đi”. Phượng Ly còn buồn vì tìm không được cơ hội trả thù nam nhân đó, có thể để hắn đợi lâu chút cũng tốt, thật sự đến bản thân nàng cũng không biết, mình càng ngày càng trẻ con.

“Điện hạ nói nếu như một nén hương nữa không thấy cô nương, ngài sẽ tự mình đến mặc y phục cho cô”. Linh nhân tiếp tục nói.

“Đồ biếи ŧɦái!” Phượng Ly vừa nghe xong hai mắt liền trừng lên, đôi mắt liền bắt gặp một linh nhân cả người màu hồng, dọa cô chút nữa là ngã vào nước, linh nhân trước đây đều màu xanh hoặc màu đen, nàng chưa từng thấy qua màu hồng.

“Cô nương, bộ dạng ta dọa cô sao?” Linh nhân đó xoay người lại, Phượng Ly chưa tiếp xúc qua linh nhân, vì vậy cảm thấy kinh ngạc cũng là điều bình thường.

“Nhìn quen con người rồi đột nhiên nhìn thấy linh nhân, đã vậy còn là màu hồng, ta có chút không quen”. Phượng Ly giải thích.

“ồ, vô cùng xin lỗi, bởi vì điện hạ đã quen nhìn hình dạng linh thể chúng tôi, vì vậy trong phủ đều là hình dạng linh thể”. Linh nhân màu hồng đó giải thích, sau đó xoay người, cả người phát ra ánh sáng hồng, đến khi ánh sáng hồng mất đi, nàng ta đã trở thành hình dạng loài người, vô cùng kiều diễm dễ thương, cỡ chừng mười bốn mười lăm tuổi.

“Cô nương, như vầy cô thấy có ổn không?” nàng ta cầm váy màu hồng của mình, có vẻ giận dỗi.

“ừm, ổn”. Phượng Ly gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến lời nàng ta vừa nói trong phủ chỉ có linh nhân, vậy Quân vô Dạ lâu ngày không nói chuyện với con người, đó là loại cảm giác như thế nào nhỉ.

“Sau này cô nương có thể gọi em là Tiểu Phấn , em là người chịu trách nhiệm hầu hạ cô nương, cô nương có gì dặn dò, hãy nói với Tiểu Phấn , Tiểu Phấn đều có thể làm cho cô”. Người linh nhân này vô cùng dẻo miệng, không giống với những người trước đây Phượng Ly gặp qua.

Có lẽ là do nàng ta ngoại hình ngọt ngào đáng yêu, giọng nói cũng như ngọt ngào mê người, Phượng Ly lại không ghét nàng ta: “Bây giờ ta muốn rời đi”.

“Nếu như điện hạ đồng ý, Tiểu Phấn sẽ tự mình đưa cô ra cửa”.

Mặt Phượng Ly xị xuống, biết là sẽ không đơn giản như vậy, ngón tay Tiểu Phấn vẽ một vòng tròn, không trung hiện lên một cái khay, bên trên đựng y phục và trang sức của nữ nhân.

“Đây là Điện hạ vì cô nương mà chuẩn bị, mời cô nương mau nhanh chóng quần áo chỉnh tề, nếu không một nén hương sau điện hạ, không, bây giờ đã không còn thời gian một nén hương rồi, điện hạ sẽ qua đây “.

Phượng Ly tức giận đến nổi hai quai hàm đều phồng lên, được, cô cúi đầu thấp nói: “Ngươi trước tiên né ra, ta tự mặc”.

“Vâng”. Linh nhân màu hồng nhanh như chớp liền không thấy hình bóng đâu, Tiểu Phấn nhìn thì đơn thuần là một linh nhân cấp cao, chỉ có linh nhân cấp cao mới có thể đủ tự do hoán đổi giữa cơ thể linh nhân và con người.

Mấu chốt là nàng không phải Linh Sư, đối với đặc tính của linh nhân không có chút cảm đoán, Tiểu Phấn này nhìn có vẻ là biến mất rồi, thực tế có phải giống như Linh nhân đen trước đây trốn trong bóng tối mà bản thân cũng không biết không?

Phượng ly thở dài, đành mặc y phục trước vậy, tránh một lúc nữa tên biếи ŧɦái chết tiệt kia lại xông vào đây. Bên trong khay đựng một bộ y phục màu bạc vô cùng tinh xảo, bộ y phục này tuyệt đối không thể một thời gian ngắn là làm xong, chẳng lẽ trong phủ còn có đồ vật của nữ nhân khác sao?

Nghĩ đến đây trong lòng phượng ly liền cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng mặc lên người mới phát hiện không rộng không chật, dường như đã đo lường giúp cô mà đặt làm vậy. Không có chút lỗi sai dư thừa nào, nhưng lần này cũng chỉ mới là lần thứ hai cô đến Dạ Vương phủ, trong phủ làm sao sẽ có y phục vừa vặn với bản thân chứ?

Thay y phục ra, chiếc váy màu bạc này thiết kế rất phiêu dật bay bổng, đường cắt dứt khoát gọn gàng, là phong cách nàng thích, bộ y phục này nếu không phải bị người khác mặc qua, thì cô còn có chút hợp ý mình.

Khi nàng mặc xong y phục, Tiểu Phấn cũng không biết từ đầu chui ra: “Quao, cô nương mặc bộ y phục này quả nhiên rất xinh đẹp!”. Nàng ấy một mặt sùng bái ngắm nhìn: “Mắt nhìn của Điện hạ chúng ta quả nhiên tốt nhất, nữ nhân bình thường đều thích mặc màu sắc tươi sáng rực rỡ, nhưng Điện hạ cứ khăng khăng chọn màu bạc cho cô, trên thế gian này không có nữ nhân nào có thể mặc màu sắc này mà đẹp thuần khiết như cô nương đâu”.

Lời nói và ngữ khí của Tiều Hồng mặc dù có chút khoa trương, nhưng có thể cảm thấy lời nói ngữ điệu cô rất chân thành, Phượng Ly chẳng qua cảm thấy có chút kỳ lạ: “Bộ y phục này chẳng lẽ không phải của nữ tử khác sao?”

“Làm sao có thể, cho đến bây giờ, Dạ Vương phủ chỉ có một nữ tử là cô nương là điện hạ khiêng về đi, ồ, cô nương nhất định là thấy kì lạ cô mới đến làm thế nào liền có y phục để thay. Đó là bởi vì điện hạ chúng ta rất tinh ý và quyết tâm, lần đầu cô nương ban đêm xông vào phủ sau khi rời đi, điện hạ liền phái người đi làm y phục cho cô”.

Tiểu Phấn vừa nhắc đến Quân Vô Dạ, hai con mắt to của thuỷ linh linh đều phát sáng, dù sao chủ nhân tạo ra cô, loại tình cảm khao khát này cũng có thể lí giải.

“Hắn làm sao biết số đo của ta?”

“Điện hạ không phải trong hồ đã ôm lấy cô sao, có lẽ khi đó liền”.

“Đủ rồi, ta biết rồi”. Phượng Ly cảm thấy bản thân đào hồ rồi cũng tự bản thân nhảy xuống, không nghĩ đến trái tim tên biếи ŧɦái đáng chết kia đã nhạy bén đến mức đó đó.

“Cô nương cô cũng không cần quá cảm động a, mặc dù điện hạ chúng tôi đã chuyên tâm chuẩn bị cho người áo trong váy ngoài yếm quần áo lông chồn cho bốn mùa”.

“Dừng lại, Tiểu Phấn người không phải nói có thời gian một nén hương sao?”. Phượng ly cảm thấy bản thân tiếp tục nghe có lẽ sẽ bị nàng ta tẩy não cho xem.

“Cô nương tốc độ nhanh, còn có thời gian mà, không vội. Em còn chưa nói xong, điện hạ chúng ta ngoài chuẩn bị những y phục này cho cô, còn có má hồng phấn thơm cô thích, cô nương có phải là thích nhất mùi hương của Lam Nguyệt Hoa không? Mấy cái này đều được chuẩn bị đó”.

“Tiểu Phấn , có lẽ ngươi đã hiểu lầm một chuyện, ta không có ý muốn vào sống ở Dạ Vương phủ”. Phượng Ly cảm giác cái phủ này không chỉ Quân Vô Dạ có bệnh, đến cả não của những linh nhân này đều không bình thường, cô lúc nào đã nói sẽ vào đây ở chứ.

Tiểu Phấn cười haha: “Không vội, điện hạ đã nói, cô nương sớm muộn cũng sẽ gả vào Dạ Vương phủ thôi, vì vậy những thứ này nên chuẩn bị từ sớm”.

“Cái tên tự đại ngông cuồng!” Phượng ly hừ lạnh một tiếng, hắn không chỉ tự đại mà hơn nữa còn có bệnh hoang tưởng.

“A, thời gian sắp đến rồi đây”. Tiểu Phấn vội vàng làm việc, một giây sau đến nói chuyện cũng không nói, Tiểu Phấn đã vác Phượng Ly lên vai, bước đi như bay hướng về bên ngoài mà chạy.

Gương mặt Phượng Ly lạnh lùng buồn tẻ, bản thân rốt cuộc đã vào cái phủ gì thế này!!! Nàng lại không phải là cái bao tải, làm sao mà mỗi một người đều muốn vác nàng vậy?