Chương 40 Thích cởi hay là xé

Chuyện Phượng Ly biến mất trong Phượng phủ đã dẫn đến những cơn sóng gió kì dị, lúc này đã không giống ngày trước, Phượng Thanh đã quên hết chuyện của quá khứ, mới nghe nói nữ nhi lúc trước đã chịu nhiều cực khổ, vừa định phải bù đắp thật tốt cho nàng, lại có người nói nữ nhi này đã biến mất.

Chỉ ở bên bờ ao sen nhìn thấy áo ngoài của y phục nàng dính đầy máu, tìm khắp cả Phượng phủ đều không thấy tung tích của nàng, có người nghĩ nàng gặp phải bất trắc, đến mức thi thể xương cốt đều không còn.

Đại phu nhân nghe được tin này liền ngã bệnh, bản thân khó khăn lắm mới đợi được Phượng Ly trở về, mới trở về chưa đến mấy ngày thì gặp phải chuyện như thế, nhất thời không chịu được đả kích liền ngã bệnh trên giường.

Phượng Thanh không chỉ phái người tìm khắp cả Phượng phủ, còn điều người ra bên ngoài tìm kiếm Phượng Ly, nhưng vẫn không có tin tức gì, Nhị di nương và Phượng Nhược Nhan cười đến không ngậm miệng lại được, ban ngày làm bộ an ủi Phượng Thanh, thật sự là đang lén lút khắp nơi nghe ngóng chuyện Phượng Ly mất tích, nếu thật sự tìm được nàng, ra tay ngay tại chỗ, để giả thành thật.

Phượng phủ đã loạn thành một đống, bây giờ Phượng Ly lại ở Dạ Vương phủ chịu giày vò, Quân Vô Dạ đứng ở bể tắm trước đó, hai tay giang ra: “Hầu hạ bổn vương tắm rửa”, trên người hắn cũng chỉ còn lại một bộ y phục bên trong.

Quân Vô Dạ nghiêm túc nhìn Phượng Ly, dường như nhìn thấy trên mặt nàng có chút ngượng ngùng, nhưng hắn đã nhìn sai người rồi. Phượng Ly hành y nhiều năm, cái gì chưa từng thấy qua, nếu như nói về cởi y phục, nàng chính là cao thủ.

“Ngươi thích trực tiếp xé đi hay cởi?” Nàng hỏi một vấn đề vô cùng chuyên nghiệp.

Nữ nhân này, rõ ràng là muốn gây chuyện với hắn, vốn dĩ tưởng rằng nàng là nữ tử chưa xuất giá, nếu như tiếp xúc với cơ thể nam nhân, đều sẽ xấu hổ, ai mà biết nàng lại hỏi ra loại câu hỏi này.

“Dựa theo sở trường của nàng mà làm”. Hắn nhướng mày, vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa nàng một chút, vậy mà nàng không sợ, vậy thì tiếp tục thôi.

“Vậy sao” Phượng Ly nở ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh, vẻ đẹp của nàng kiều diễm vô song, chỉ tuỳ tiện cười một cái Quân Vô Dạ cảm thấy hồn phách đều bị nàng hút đi.

Giây tiếp theo nàng liền trực tiếp dùng đoản kiếm xé nát y phục của người đó, trong lúc cứu người, nàng luôn trực tiếp dùng dao cắt y phục của người khác, như vậy thì tốc độ rất nhanh.

Nàng bị áp chế lâu như vậy, lần này xé nát y phục hắn dường như cảm thấy lấy lại khí thế được một lần, thấy khéo miệng nàng mỉm cười như có như không: “Hoá ra A Ly thích xé y phục của người khác, bổn vương cái gì cũng không nhiều, chỉ có y phục là nhiều”. Câu nói của hắn giống như dội một gáo nước lạnh.

Phượng Ly đang vui vẻ, nghe hắn nói vậy, lập tức cả người không vui, xé qua loa y phục của hắn, cả cơ thể nam nhân hoàn mỹ đã hiện ra trước mắt.

Bình thường Quân Vô Dạ mặc y phục cũng không lộ ra vẻ cường tráng, thế nhưng lúc này nàng nhìn thấy tám đường cơ bụng đầy tiêu chuẩn của Quân Vô Dạ, còn có chút kích động. Ánh mắt hướng xuống, nhân ngư tuyến của nam nhân đó vô cùng mê hoặc.

Nàng mặc dù nhìn qua không ít cơ thể nam nhân, nhưng dáng người giống như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy, không nhìn tiếp nữa, nàng đạp thẳng nam nhân đó xuống nước, “Không phải muốn làm theo sở trường của ta sao? Ta giỏi nhất là xoa bóp cho người khác, ngươi muốn thử một chút không?”

“Tuỳ ngươi” Quân Vô Dạ nằm thẳng trên mặt nước, giống như đại gia vậy, chính là sống an nhàn sung sướиɠ được người ta phục vụ.

Phượng Ly đi đến phía sau hắn, người của thế giới này đều dựa vào đan dược, cho nên trên cơ bản sẽ không hiểu huyệt vị, Phượng Ly bắt đầu đấm bóp cho hắn . Còn tưởng rằng Phượng Ly lại suy nghĩ ra chiêu trò gì đối phó hắn, không ngờ khi nàng ra tay, lại có cảm giác thoải mái dễ chịu trước nay chưa bao giờ có.

Nữ nhân này quả thật rất có tài, cả người Quân Vô Dạ dần dần trở nên mềm ra, Phượng Ly có thật là có lòng tốt như vậy? Đương nhiên là không có khả năng đó, đợi khi nàng phát hiện cơ thể hắn không có cảnh giác, nhắm ngay huyệt đạo của hắn.

Hắn học linh thuận là thiệt, nhưng giải huyệt chi thuật trên thế giới này thì không, cảm giác thân thể hắn cứng ngắc, xem bộ dạng này là điểm huyệt có hiệu quả rồi.

“Ngươi làm gì với bổn vương?” giọng nói Quân Vô Dạ truyền đến.

“Đây là bí mật” Phượng Ly cười lạnh một tiếng, lập tức đến trước mặt hắn, “Dạ vương điện hạ, đem chiếc nhẫn cho ta, nếu không ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!”

Đối với Phượng Ly mà nói, đây là thời cơ tốt nhất, rời khỏi cái phủ này thì sẽ không có khách điếm, người đó mặt mày khinh khỉnh: “Nếu bổn vương không cho thì sao?”

“Vậy thì đừng trách ta”. Phượng Ly đưa tay lấy cái trang sức có lông vũ bên cạnh, Quân Vô Dạ vốn dĩ nàng sẽ làm sao uy bức lợi dụng, ai biết Phượng Ly chỉ giơ chân của hắn lên, dùng lông vũ vuốt vào lòng bàn chân hắn.

Cái tên biếи ŧɦái này đến đâm vào tim cũng có thể mặt không đổi sắc, cho nên nàng cho rằng đau đớn không có tác dụng với hắn, lông vũ làm chân hắn ngứa ngáy, Quân Vô Dạ mặt cũng không bình tĩnh nữa, lập tức nở nụ cười: “Nữ nhân, dừng tay!”

“Muốn ta dừng tay cũng được, đưa chiếc nhẫn cho ta”. Phượng Ly chơi càng hắng, gãi lòng bàn chân hắn không buông, nghĩ hắn đường đường là Dạ Vương điện hạ, thế mà có nhược điểm sợ gãi ngứa này.

Phượng Ly cảm thấy mình đã thành công, lập tức thấy cắt thịt của hắn còn không có tác dụng bằng gãi ngứa cho hắn, “Ngươi có đưa hay không, ta vuốt chết ngươi”. Phượng Ly chơi rất nhập tâm, càng vuốt càng mạnh.

“Cho ngươi, dừng tay đi”. Hắn rốt cuộc cũng mở miệng, lúc này mới dừng lại.

“Bây giờ đưa ta ngay”.

Quân Vô Dạ một mặt miễn cưỡng, đem vật bên trong chiếc nhẫn Lưu vật gọi ra, một chiếc nhẫn màu đỏ thẫm rơi xuống lòng bàn tay Phượng Ly, nhìn thấy chiếc nhẫn khiến nàng hồn khiên mộng nhiễu, trái tim Phượng Ly như rớt xuống đất.

“Coi như ngươi thức thời” Liền thu chiếc nhẫn vào, dùng sức nhảy lên một cái từ trong bể tắm.

“Nữ nhân, nàng mặc kệ ta sao?”

“Thả ta ra khỏi Dạ Vương phủ, ta liền giải trừ huyệt đạo trên người ngươi”. Nàng cũng thông minh mà học theo, uy hϊếp người ai mà không biết .

“Được” Người đó cũng không phản đối như tỏng suy nghĩ, rất nhanh gọi Tiểu Phấn đến, đưa nàng ra ngoài.

“Vâng điện hạ” Tiểu Phấn đang chuẩn bị đến vác Phượng Ly lên, còn chưa tới gần Phượng Ly nàng đã nhảy ra.

“Không cần, ta tự đi” Lại đi một lần nữa chẳng phải nàng lại ói một lần nữa sao?

Tiểu Phấn cười vui vẻ, đưa nàng ra khỏi Dạ Vương phủ, đứng ở cổng Phượng Ly cảm thấy như một giấc mộng, người đó thật sự đã đưa nàng đến đây?

“Huyệt đạo vương gia nhà ngươi sau một canh giờ sẽ tự động giải”. Nói xong nàng liền nhanh chóng rời đi, sợ người kia thay đổi ý định.

Không biết người nam nhân đó lúc này trong bể tắm tay chống đầu, gương mặt có vẻ lười biếng, “Điện hạ, người đã đem cô nương về vương phủ, sao còn muốn thả cô nương đi?”

“Bổn vương đột nhiên cảm thấy, lúc chim bay trên trời là đẹp nhất”. Nhớ tới đôi mắt linh động của Phượng Ly, nếu như chỉ làm theo ý của mình khiến nàng buồn chán trong Vương phủ, thời gian lâu dài, ánh mắt của nàng sẽ trở nên ảm đạm không còn lấp lánh nữa.

Thế mà lại còn biết điểm huyệt thuật, nữ nhân, nàng quả thật không đơn giản. Quân Vô Dạ cười tà mị, phảng phất hào quang vạn trượng.