Chương 43: Miếng bánh từ trên trời rơi xuống

Đã tìm ba ngày còn chưa có tung tích của Phượng Ly, trong lòng nhị di nương cùng Phượng Nhược Nhan lặng lẽ mừng thầm, những ngày này các nàng đã dùng hết thủ đoạn muốn Phượng Thanh nhớ đến chuyện trong quá khứ.

Một khi Phượng Thanh nhớ đến toàn bộ chuyện trong quá khứ, tất nhiên sẽ một lần nữa đứng về phía các nàng, chẳng qua bất luận các nàng tìm được luyện dược sư nổi tiếng, cuối cùng đều chẩn bệnh ra hắn bị cái gì mà tâm bệnh.

Ngược lại Phượng Thanh càng thích nghe đại phu nhân nói, so với các nàng tới nói, đây cũng không phải là hiện tượng tốt, sau khi hai người suy nghĩ quyết định mạo hiểm một lần.

“Nương, vẫn không tìm thấy tung tích của tiện nhân kia, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phượng Nhược Nhan cũng sốt ruột.

Hai người phái đi đều đã chết, cho tới bây giờ nguyên nhân cái chết đều không rõ, nghĩ đến đây chuyện có khả năng đã bị Phượng Li biết được, trong lòng các nàng càng thấy sốt ruột.

Hoặc là tìm được nàng rồi gϊếŧ nàng, hoặc là tìm thấy thi thể của nàng, sống thì thấy người, chết phải thấy xác.

Bây giờ đã tìm không thấy thi thể nàng, lại tìm không thấy người của nàng, như thế thực làm khó người khác. “Nhan Nhi không cần gấp, đối với chúng ta mà nói không tìm thấy nàng cũng là một chuyện tốt, nói không chừng nàng thật sự đã chết rồi thì sao?”

“Vậy cũng không thể đến bây giờ còn chưa tìm thấy xác của nàng.”

“Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, nếu trong ba ngày này không tìm thấy thi thể của nàng, chúng ta sẽ triển khai bước tiếp theo của kế hoạch.”

Hai người ảm đạm thương nghị nói, bây giờ Phượng Thanh đối với đại phu nhân chính là nói gì nghe nấy, cho nên trong lòng nhị di nương so với Phượng Nhược Nhan càng hoảng loạn hơn.

Chỉ có làm Phượng Ly vĩnh viễn không trở lại mới là cách giải quyết vấn đề tốt nhất, bây giờ nàng không có con cái, sao có thể lâu dài?

Hai người cũng không biết chuyện mình nói sớm đã bị nghe trộm, Phượng Ly đối với chuyện của Phượng phủ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, “Trong vòng 3 ngày phải thấy thân thể của ta sao?” Môi nàng đỏ mọng diễm lệ.

“Đúng vậy, chủ tử, hai tên xấu xa đó chuẩn bị triển khai bước tiếp theo của kế hoạch.” Lãnh Vũ hận không thể xông vào cào cấu mặt hai người, đúng là quá tức giận.

“Trong ba ngày này, ta cho các nàng cơ hội, tìm một kẻ chết thay mặc bộ y phục mà ngày đó ta rời đi, ở trên tay họa lên ký hiệu ở trên cánh tay của ta là được.” Phượng Ly từ đầu tới cuối đều không để lộ dung mạo của mình.

Bây giờ ngay cả đại phu nhân cũng không biết dung mạo thật của nàng thế nào, cho nên chỉ cần vẽ ký hiệu trên cánh tay nàng lên cánh tay của kẻ chết thay kia là được.

Suy cho cùng nàng chỉ lộ ra đôi mắt, người đó chỉ là một khối thi thể, sẽ không ai kéo mắt ra để thấy rõ ràng.

“Vâng, chủ tử.” Hai người rất mau liền tìm được xác một nữ nhân vừa chết không lâu, hơn nữa dựa theo phương pháp của Phượng Ly mà làm.

Phượng Ly thật ra muốn nhìn xem hai người kia còn muốn làm ra chuyện xấu gì, bảo người thông báo trước cho đại phu nhân, đại phu nhân sau khi biết là mưu kế của Phượng Ly, không nói hai lời liền đáp ứng phối hợp.

Ngày thứ hai liền có người phát hiện một thi thể nữ nhân nổi lên ở giữa sông, mặt đã úng nước đến sưng vù, căn bản là không có cách nào phân biệt được dung mạo, chẳng qua nhìn thấy y phục cùng đặc thù của nàng, vội vàng có người nói cho người của Phượng gia.

Một đám người Phượng gia vội vội vàng vàng đến, nhìn thấy thi thể được trục vớt kia vốn không có cách nào phân biệt liệu có phải Phượng Ly hay không, chỉ là y phục cô ấy mặc vừa vặn chỉ có một cái áσ ɭóŧ.

Phượng Nhược Nhan ngăn cho nội tâm mình không mừng lên như điên, không thể tưởng tượng được mình tâm tâm niệm niệm thì Phượng Ly liền lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt các nàng như vậy.

Có điều trước khi xác nhận đây có phải Phượng Ly hay không lại nói, “Đại phu nhân, ngươi mau đến xem xem người này có phải Phượng Ly tỷ tỷ hay không?”

“Hy vọng đừng là nha đầu Ly Nhi kia.” Giờ phút này nhị di nương cũng làm bộ làm tịch, trong lòng vẫn luôn khẩn cầu ông trời phù hộ đó chính là Phượng Ly, ngàn vạn nhất định phải là Phượng Ly mới được!

Đại phu nhân mang bộ dạng trông như muốn đi qua nhưng lại không dám nhìn, Phượng Thanh đã đi vào triều từ sớm, cho nên vẫn chưa ở đây, tam di nương cùng tứ di nương cũng là đặc biệt lại đây xem náo nhiệt.

Chung quanh vây quanh một vòng lại một vòng người, không nghĩ tới ở phía trên trà lâu đối diện, một đôi mắt đẹp đang chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt của từng người.

“Ân, biểu cảm này của mẫu thân không tồi, thật đúng là như vậy.” Một bên xem còn một bên bình luận.

“Chủ tử, muốn cho người mang trái cây cùng hạt dưa lại đây không?” Nha Thanh trước nay đều là tiểu miên khư của Phượng Ly, lúc xem kịch vui như thế này sao có thể không ăn một chút gì, vừa ăn vừa xem.

“Nào,chúng ta ngồi xuống cùng nhau xem.”

Phượng Ly phân phó nói, kỳ thật hai người này từ nhỏ cùng nàng lớn lên, mặt ngoài các nàng là quan hệ chủ tớ, trên thực tế ba người càng giống như là huynh muội.

Nha Thanh tốc độ cực kỳ mau, rất mau liền bưng tới hạt dưa và trái cây cho Phượng Ly , còn lại là tri kỷ Lãnh Vũ lột nho cho Phượng Ly, Phượng Ly kỳ thật là một con người lười nhát, nàng rất thích ăn trái cây, nhưng lại không thích ăn những thứ có vỏ hoặc da, vì lười.

Những việc giống như vậy đều là môn hạ đệ tử làm cho nàng, Lãnh Vũ biết thói quen của nàng, cho nên rất tự giác lột một trái nho rồi ném đến miệng cho nàng.

Hoặc là bởi vì Phượng Ly lười, không muốn tay bị ướt, cho nên Lãnh Vũ đã luyện một bộ công pháp thập phần lợi hại, chỉ cần nàng há mồm là có thể đủ chuẩn xác ném đến miệng nàng.

Ba người từ nhỏ đến giờ chính là như vậy, cũng không cảm thấy có gì không ổn, Phượng Li có đôi lúc lười, thì sẽ đem nhét đầy một miệng rồi cùng nhau nhai, giống như con sóc nhỏ, trong miệng bị tắc đến phình ra.

Đại phu nhân bên kia đã bị Phượng Nhược Nhan túm mạnh kéo qua, “Đại phu nhân, ngươi hãy nhìn xem, người này có phải Phượng Ly hay không, chúng ta đã tìm nhiều ngày như vậy, cũng nên có kết quả mới phải.”

Đại phu nhân mở mắt ra, hướng tới nhìn lại thi thể kia, nàng nhìn đến lại không phải mặt, mà là bại lộ ở bên ngoài tay, trên tay vừa vặn có một hình vẽ giống như của Phượng Ly.

“Ly Nhi, huhu…… Thật là con sao!” Đại phu nhân đột nhiên quỳ xuống, nàng chỉ tưởng tượng đến nếu thật sự là Phượng Ly có chuyện, nước mắt này chính là không ngăn cản được.

Nhị di nương cùng Phượng Nhược Nhan đã không sai biệt lắm muốn nhảy dựng lên hoan hô, có điều giờ phút này bị mọi người vây quanh xem các nàng cũng không thể làm ra hành động phát rồ như vậy.

“Tỷ tỷ, ngươi hãy nén bi thương, nữ tử này mặt đã phù thành thế này, ngươi làm sao xác định được nàng chính là Phượng Ly, cũng không nên nhận sai người.” Nhị di nương rốt cuộc vẫn là có chút cẩn thận.

Đại phu nhân chỉ chỉ hình vẽ trên tay nàng, “Ly Nhi của chúng ta từ khi sinh ra trên cánh tay đã có một cái bớt, các ngươi xem chính là cái dấu này.”

Nhị di nương cũng nhớ tới hình như đúng là có một chuyện như vậy, vậy nữ nhân này đúng thật là Phượng Ly sao?

“Tỷ tỷ ngươi cũng không cần đau thương quá mức, người cũng đã đi rồi……”

“Nhưng Ly Nhi nhà ta rốt cuộc đã đắc tội với người nào, sao lại có người muốn ra tay tàn nhẫn như vậy để độc hại Ly Nhi của ta……” Đại phu nhân khóc không thành tiếng, khóc rồi ngất đi.

“Người đâu, đại phu nhân bi thương quá độ ngất đi rồi, nhanh đem nàng đưa về phủ, về phần đại tiểu thư, dùng thủy tinh mang về rồi phong ấn lại.” Nhị di nương nhanh chóng ra lệnh.

Đây đúng thực sự là một chuyện tốt trên trời rơi xuống.