Chương 2: Xuyên qua rơi vào người mỹ nam!

Diệp Linh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như rời khỏi vị trí, đau tới mức nàng chỉ muốn chửi trời. Nhưng thói quen được hình thành sau nhiều năm đã giúp nàng ngay lập tức phát hiện racó điều gì đó không đúng!

Yên tĩnh!

Xung quanh yên tĩnh tới mức quái dị!

Không phải là trong lúc nguy cấp nàng đã nhảy xuống vực sâu đó rồi sao? Nhưng bây giờ tình hình này là sao đây? Đừng nói với nàng rằng kiếp nạn ban nãy chỉ là một giấc mơ, làm gì có giấc mơ nào chân thực tới vậy?

Cánh tay phải âm ỷ đau đớn làm nàng ý thức được đây không phải là một giấc mơ!

Mùi máu tanh cứ không ngừng quanh quẩn ở nơi chóp mũi, làm Diệp Linh bất giác nhíu mày.

Mùi máu tanh quá!

Diệp Linh lập tức mở choàng mắt ra, một vùng l*иg ngực cường tráng đập ngay vào mắt nàng nhưng l*иg ngực này toàn là dính máu.

Lại nhìn xuống cánh tay phải đang chảy máu của mình.

Ặc! Hình như đây là máu của mình!

Mà khoan!

Cái quỷ gì thế này!?

Diệp Linh muốn nhanh chóng lùi lại nhưng eo nàng lại bị giữ chặt khiến nàng không thể giãy giụa. Ánh mắt nàng nhanh chóng hướng lên trên, nàng nhìn thấy một chiếc cằm rắn chắc, sau đó là một đôi môi đang mím chặt, sống mũi cao thẳng, cuối cùng là nhìn vào một đôi mắt sâu hun hút.

Ánh mắt lạnh băng mang theo sát khí đang quan sát tìm hiểu nàng.

Diệp Linh âm thầm nuốt nước miếng, nàng từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy một ánh mắt như vậy, giống như Diêm Vương dưới địa ngục, sự lạnh lùng và sát khí trong đôi mát ấy dường như có thể đóng băng người khác tới chết.

Nhưng tất cả những điều đó chưa phải là gì!

"Á đù!" Mắt của Diệp Linh suýt chút nữa rơi ra khỏi tròng.

Một đôi mắt màu xanh ngọc bích! Là một đôi mắt có màu xanh của ngọc thạch, yêu mị mà xinh đẹp! Đây là yêu quái phương nào? Hay là hắn ta bị mắc bệnh gì vậy?

Cánh tay trên eo đột nhiên siết lại giống như muốn ghì chặt nàng vào ngực. Diệp Linh chỉ cảm thấy một loại sức mạnh dũng mãnh tuyệt đối, đây chính là sức mạnh thuộc về đàn ông.

Có điều!

Khốn nạn, trước đây nàng một mình đánh với mười gã đô con cũng chưa thua bao giờ, bây giờ ai tới nói giúp nàng, tại sao nàng không giãy giụa để thoát ra được khỏi cái siết tay của gã đàn ông này hả!

Có lẽ do mất máu quá nhiều lên mắt của Diệp Linh dần hoa đi, tầm nhìn cũng bắt đầu dần trở lên mơ hồ trực tiếp ngất xỉu trên ngực của gã đàn ông đó.

Dạ Minh Phong đang tắm rửa đột nhiên cảm nhận được trên mái nhà có tiếng động mạnh, hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên thì mái nhà nháy mắt bị một vật gì đó đập xuống.

Khi hắn định thần lại thì phát hiện ra trong l*иg ngực mình từ khi nào xuất hiện thêm một người!

Toàn thân người này mặc một bộ y phục rất kỳ quái, không giống với y phục của bọn họ hay mặc. Chưa kể toàn thân trên dưới của người này chồng chéo các loại vết thương khác nhau, đặc biệt bị thương nghiêm trọng nhất chính là bên phía cánh tay phải.

Hắn có thể nhìn ra được là vết thương đó là do một vật có kích cỡ hình tròn bắn bị thương vì đầu của cái thứ đó đang lấp ló sau lớp da thịt trắng ngần kia.

Người này rốt cuộc là ai? Dám lẻn vào trong phòng tắm của hắn, quả thật gan quá to rồi!

Hắn hiện tại không quan tâm nữa người đột nhiên xuất hiện này là ai, vì giờ đây hắn đã tức giận tới cực điểm!

Nghe thấy động tĩnh lớn xảy ra bên trong, lúc này từ ngoài cửa có hai thân ảnh mặc một thân hắc y gấp gáp đi vào.

"Chủ tử!"

"Chủ tử phát sinh cái..... gì?" Lời còn chưa nói xong liền bị tạp ở cổ họng không nói ra lời, nữ tử mặc một thân hắc y khϊếp sợ mà mở to đôi mắt nhìn đột nhiên xuất hiện trong hồ nước trung nữ tử.

" Xin chủ tử trách phạt!" Bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Dạ Minh Phong đảo tới, hai người nhanh chóng quỳ xuống trong lòng tràn đầy ảo não không thôi.

Này bọn họ đã canh phòng rất nghiêm ngặt rồi và tăng cường cảnh giác, tại sao một nữ tử lại có thể xâm nhập được vào tận đây?

Hơn nữa...hơn nữa lại còn chính là chỗ chủ tử tắm rửa!

Mấu chốt là người này như thế nào vào được đến tận trong đây vậy?

Dạ Minh Phong cả ngươi từ trong suối nước nóng nhảy dựng lên, ánh mắt trợt loé ngay lập tức bên cạnh giá treo đồ bộ màu trắng trường bào đã bay đến hắn trên người, đem hắn thon dài thân hình chặt chẽ bao vây lại.

"Hai ngươi tự đi đến hình đường lĩnh phạt."

"Chủ tử...này nữ tử định xử lý như thế nào?" Nam nhân hắc y do dự mở miệng hỏi.

Ánh mắt Dạ Minh Phong ám trầm mà nhìn đang trong nước nữ tử, bạch quang chợt loé Dạ Minh Phong nháy mắt xuất hiện ở nữ tử ở trước mặt. Một tay đem nàng ôm vào trong l*иg ngực rồi xoay người rời đi.

Mà bên cạnh hai người kia nhìn thấy hành động của Dạ Minh Phong nháy mắt hoá đá, trong mắt toàn là vô hạn khϊếp sợ không thể hình dung.

Chủ tử thế nhưng ôm một cái nữ tử, thế nhưng còn là một cái y phục ướt đẫm nữ tử?

Trời ạ! Này, này....Thế giới này sắp bị hủy diệt đi!?

Nhưng rồi hai người cũng thu hồi khϊếp sợ im như ve sầu mùa đông mà đứng im tại chỗ cung kính Dạ Minh Phong rời đi.

_______

Lúc Diệp Linh tỉnh lại thời điểm, thì chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới một trận đau nhức đến lợi hại. Nàng nhớ rõ ràng lúc nàng rơi xuống nơi đây là rơi vào l*иg ngực của một người đàn ông, hình như là...đang trong suối nước nóng?

Sau đó nàng không còn nhớ được đến bất cứ việc gì đã xảy ra sau đó nữa.

Thử cử động cánh tay liền có một trận đau nhức truyền đến, điều này làm Diệp Linh mày hơi nhíu lại. Nhìn sang cánh tay của mình thì bấy giờ nàng mới phát hiện viên đạn vốn dĩ bị ghim trong cánh tay của nàng đã được lấy ra và được băng bó lại rất cẩn thận.

Tầm mắt của nàng lại nhìn xuống bộ đồ đang mặc trên người, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Đây không phải là đồ của nàng, mà là một bộ đồ cổ trang!?

Như nhớ ra cái gì, Diệp Linh hốt hoảng nhảy ra khỏi giường, một chân chạm xuống sàn nhà lạnh băng nhưng nàng lại không hề phát giác ra giống nhau.

Giờ đây nàng mới để ý rằng hiện tại nàng đang ở trong một căn phòng trống trải, nhưng những món đồ vật ở đây chỉ cần tùy tiện lấy ra một món đều là giá trị liên thành.

Càng đừng nói giờ nàng đang nằm ở trên này trương giường, nếu nàng đoán không sai thì này trướng lụa là hàng cực phẩm xa xỉ mặt hàng đi?

Nhưng đây là nơi nào? Tại sao nàng lại ở đây?

Đang lúc Diệp Linh miên man suy nghĩ, thì đột nhiên một giọng nói lành lạnh trầm thấp giọng nam vang lên bên tai: "Ngươi tỉnh?"

Nghe thấy giọng nói này làm cho Diệp Linh giật mình không thôi, ở đây có người sao nàng lại không cảm nhận được?

Vừa xoay người lại Diệp Linh liền bắt gặp một trương nam tử đang ngược ánh sáng đi đến, nhưng nàng khi nhìn đến khuôn mặt của hắn khi nàng không thể nào nhìn rõ được tướng mạo của người này.

Dung nhanh của hắn như bị che đi bởi một tầng lớp sương mù mờ ảo, không tài nào nhìn rõ được.

Nam tử ăn mặc một thân máu nguyệt bạch trưởng bào, đang khoanh tay mà đứng nhìn nàng, những sợi tóc đen nhánh được cột cao lên trên, có một vài sợi tóc rơi xuống một chút đem kia nam tử bóng dáng càng là làm cho người ta có cảm giác tà mị khó nói.

Quanh thân hắn tản ra một loại tịch mịch cùng cô đơn, tựa như thanh sương ngạo trúc hiên ngang ngạo nghễ, không khuất phục trước bất kỳ thứ gì.

Mà trên tay nam tử lúc này lại đang ôm một con thú nhỏ màu trắng, lúc này nó chính là đang mở to đôi mắt ra chớp chớp nhìn nàng.

Trực giác nói cho nàng biết, người này rất nguy hiểm! Nàng lên trách xa hắn ta, càng xa càng tốt. Tốt nhất không nên dính líu gì đến hắn.

Diệp Linh ho nhẹ một tiếng nói: "Xin hỏi, là ngươi đã cứu ta sao?".