Chương 17: Sở Bá Thiên Hoài Nghi

"Kim Điêu , mẫu thân đang nấu đồ ăn ngon, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một vòng trước, được không?"

Một thanh âm mềm mại như bột, nhát nhát vang lên.

Một con đại điêu màu vàng nghe lời hạ xuống mặt đất, tiểu phấn đoàn dùng tay chân trèo lên, vững vàng ngồi trên lưng, phảng phất như đã ngồi vô số lần.

"I...a....a...!"

Một tiếng vang dài, kim điêu bay lên trời.

"Phi lên nào...!"

Hoàng hôn bao phủ bầu trời lãnh cung, để lại một loạt tiếng cười như chuông bạc.

"Đới Trung Đức, đó là cái gì?" -Sở Bá Thiên chỉ vào bóng đen chợt lóe lên trên bầu trời, còn có tiếng cười như ẩn như hiện kia, trong lòng nhất thời sợ ngây người.

"Hoàng thượng, nô tài cái gì cũng không nhìn thấy!" - Đới Tông Đức vẻ mặt mê mang, hắn nhìn theo phương hướng Sở Bá Thiên chỉ. Thế nhưng, nơi đó tối đen như mực cái gì cũng không có a!

Sở Bá Thiên sửng sốt một chút, hắn có chút không thể tin được, vừa rồi mình rõ ràng nghe được tiếng cười vui vẻ của tiểu cô nương. Thế nhưng, Tại sao Đới Tông Đức nói cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe thấy? Chẳng lẽ, thật sự là bởi vì chứng lo âu của mình, mà xuất hiện ảo giác sao ?

Sở Bá Thiên lần đầu tiên sinh ra hoài nghi đối với mình. Hắn đứng một lúc lâu, chắc chắn rằng hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì một lần nữa. Cũng đúng, vừa rồi nơi này ngoại trừ hắn cùng Đới Tông Đức, không còn có người thứ ba nữa thì làm thế nào có thể có tiếng cười của một nữ hài được?

" Đi thôi!" - Sở Bá Thiên xoay người, trực tiếp đi về phía Ngự thư phòng, hắn còn có rất nhiều tấu chương chưa phê duyệt.

【Làm hòa thượng một ngày, một ngày đều đυ.ng chuông】 - Đây là sứ mệnh của hắn, không có biện pháp gì.

Sở Bá Thiên không biết chính là, trong thời gian bọn họ rời đi chưa tới một chén trà, Kim Điêu mang theo Sở Thanh Ly trở về.



Vừa đến sân của Lãnh cung, Kim Điêu liền hạ xuống mặt đất, Sở Thanh Ly liền trực tiếp bò xuống lưng Kim Điêu, bước hai cái chân ngắn, trực tiếp chạy về phía phòng bếp của Tiết Đan Vân.

"Mẫu thân ăn cơm Ly Nhi đói rồi. "

Thân ảnh búng ra sữa của Sở Thanh Ly xuất hiện, Tiết Đan Vân mỉm cười nói: "Được, Ly nhi chờ một chút, chúng ta lập tức có thể ăn cơm nha!"

Tiết Đan Vân quay đầu lại nhìn Sở Thanh Ly một cái, trong mắt tràn đầy từ ái nói. " Ly nhi, ngoan ngoãn, mẫu thân sắp xong! "

Sở Thanh Ly tay chân trèo lên ghế, hít mũi, ngồi ở chỗ đó lắc đầu ,lắc lư hai cái chân ngắn. Không ai biết cô ấy đang nghĩ gì ?

Tiết Đan Vân vội vàng múc lên, cháo thịt mùi thơm bốn phía, thật cẩn thận bưng tới.

"Ly nhi đói bụng đúng không, hôm nay chúng ta ăn cháo thịt, mẫu thân đút cho con ăn được không?" - Tiết Đan Vân múc một nẻ cháo thịt, nhẹ nhàng thổi nguội, mới đút nó vào miệng Sở Thanh Ly, vừa đút vừa cười nói: "Ly nhi ăn nhiều một chút, như vậy có thể mau lớn lên!"

" Ly nhi ăn, mẫu thân cũng ăn! "- Sở Thanh Ly cười đáp lời.

" Ukm ! Vậy thì cùng ăn." - Tiết Đan Vân nhìn nữ nhi nhu thuận đáng yêu của mình, lại nghĩ đến người nhà bị lưu đày, sinh tử không biết, trong lòng nhất thời bi thương từ trong dồn lên.

"Mẫu thân, có phải ngài nhớ ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ? Mẫu thân yên tâm, chờ Ly nhi lớn lên thêm một chút, liền cưỡi Kim Điêu đi đem ngoại tổ phụ bọn họ đều mang về, được không?" - Sở Thanh Ly nghiêm trang nói.

" Tốt! vậy đợi nữ nhi lớn !" - Tiết Đan Lăng bị bộ dáng nữ nhi nhà mình chọc cười.

"Mẫu thân, Ly nhi ăn no rồi, ngày mai người muốn ăn cái gì, có muốn Tia chớp mang đồ ăn ngon đến cho mẫu thân không?" - Sở Thanh Ly nhìn một con báo thiểm điện cách đó không xa hỏi.

"A, đúng rồi, mẫu thân thích ăn quả hồng hồng, Ly nhi bảo Hồng Hồng đưa quả cho mẫu thân, quả hồng hồng ăn rất ngon lại còn giúp mẫu thân trở nên xinh đẹp ." - Sở Thanh Ly nhớ rõ lúc trước chim đuôi đỏ có đưa tới.