Chương 41: Còn Có Trâm Càn Khôn

" Mợ, trâm cài này của ngài thật xinh đẹp a! "- Thanh âm mềm mại như mật của Sở Thanh Ly vang lên bên tai Hồng thị, ánh mắt nàng thủy chung nhìn chằm chằm cây trâm hoa bạch ngọc lan kia.

" Ly Nhi nếu đã thích, vậy thì cầm đi chơi đi!"- Hồng thị lập tức cầm cây trâm bạch ngọc lan trên đầu, đặt ở trong tay Sở Thanh Ly.

"Ly nhi, không thể!" - Lão thái thái vội vàng mở miệng ngăn cản. Đây là lúc Hồng thị lưu đày, nương nàng tự tay đeo cho nàng, mấy năm nay Hồng thị đã đem tất cả những thứ có thể bán được đều đã bán, duy chỉ có cây trận hoa lan này không nỡ.

"Nương, không có việc gì, Ly nhi thích là được rồi."- Hồng thị cười nói.

"Ngoại tổ mẫu, cây trâm hoa lan này Ly nhi mượn xem một chút, sáng sớm ngày mai Ly nhi sẽ trả lại cho mợ có được không?" - Sở Thanh Ly nhìn vẻ mặt chấp nhất của lão thái thái.

Sở Thanh Ly tuy rằng không phải đặc biệt hiểu y, nhưng mà, y thư kiếp trước của nàng đọc không ít, dược lý nàng vẫn biết một hai. Hơn nữa, mũi của cô đặc biệt linh hoạt, cô biết cây trâm này nhất định có vấn đề, tối nay cô nhất định phải lấy được cây trâm tóc này.

"Ly nhi, không có việc gì, con cầm đi chơi đi, muốn chơi bao lâu cũng được, cho dù chơi hỏng cũng không sao." - Hồng thị hàn phóng nói.



" Cảm ơn mợ!" - Sở Thanh Ly vui vẻ, mợ này không tệ, đây hẳn không phải là chủ ý của nàng.

Lão thái thái nhìn một màn, trong lòng cũng mừng rỡ không thôi. Thế nhưng, bà nhìn cái bụng phẳng dẳng của con dâu mình, âm thầm thở dài một hơi. Mình và lão gia dưới gối có Vân nhi cùng Dương nhi hai hài tử. Hiện tại, Vân Nhi đã có áo bông tri kỷ Ly nhi này, Dương Nhi cũng không biết khi nào mới có thể có một đứa con a? Hồng thị từ bốn năm trước, sau khi sảy thai trên đường lưu đày, cũng không còn động tĩnh gì nữa. Chẳng lẽ, Tiết gia bọn họ muốn chặt đứt hương khói như vậy sao? Trái tim lão thái thái, thật sự là đau đớn, sau này nàng phải đi gặp liệt tổ liệt tông Tiết gia như thế nào a!

Hồng thị không phải kẻ ngốc, nàng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt cùng bi thương của mẹ chồng. Thế nhưng, nàng cũng không có cách nào, chính mình sau lần sảy thai kia, có lẽ là bị thương thân thể. Về sau, vô luận mình cùng phu quân cố gắng như thế nào, cuối cùng đều không có kết quả. Nàng thế nào cũng không mang thai được, thế nhưng, nàng không hối hận. Cuộc đời này có thể ở cùng một chỗ với phu quân, nàng đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Chờ sau này có cơ hội, mình lại giúp phu quân nạp một phòng thϊếp thất, trái phải không thể chặt đứt hương khói tiết gia. Đến lúc đó, coi như là cần nó nhường vị trí chính phòng, nàng cũng không hối hận.

Sở Thanh Ly cầm cây trâm tóc trong tay, nhìn lão thái thái lại nhìn Hồng thị. Nàng hạ quyết tâm, mặc kệ như thế nào, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp giúp các nàng vượt qua cửa ải này. Nếu nàng đoán không sai, trong trâm cài tóc này nhất định có càn khôn khác. Bất quá, tạm thời mặc kệ nó trước, chuyện trước mắt quan trọng hơn.

Tiết Đan Dương trên đường tới, đã nghe cha hắn nói một cái đại khái, hắn đương nhiên cũng là tức giận không thôi. Bất quá, lúc này hắn nhìn Ly Nhi, trong mắt vẫn tràn đầy từ ái. Đây chính là nữ nhi của muội muội hắn, là cháu gái của hắn, mới nhỏ như vậy đã một mình đi tới Vạn Thọ sơn cách đó mấy trăm dặm, chính là vì thay mẫu tận hiếu, thật sự làm cho người ta cảm động. Sao có thể hiểu chuyện như vậy, có khả năng như vậy?

"Ly nhi, mẹ con có nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ không?" - Đối với muội muội, Tiết Đan Dương cũng là phi thường sủng ái, chỉ cần là muội muội nói, hắn cũng không phản bác. Lý do đơn giản là trong mắt hắn, em gái của hắn là sự tồn tại thông minh nhất trên thế gian. Vì muội muội,nhảy vào hố lửa, hắn cũng không từ chối.