Chương 6-2: Nhật Ký Yêu Thầm

Lâm Thanh Hứa thở dài, như thể thỏa hiệp: "Được rồi."

Anh xoay người bước ra khỏi con hẻm, gọi một chiếc taxi rồi mở cửa nói với Tô Ý: "Lên xe đi, đến bệnh viện giám sát tôi."

Tô Ý còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để đi cùng anh nên cứ lẽo đẽo sau lưng, cô đã can thiệp nhiều đến vậy rồi, không có lí do gì để tiếp tục nữa.

Còn đang suy nghĩ miên man, nào ngờ Lâm Thanh Hứa mở miệng gọi cô lên xe cùng, cô vội vàng bước lên bất chấp suy nghĩ.

Anh nhẹ giọng nói với tài xế phía trước muốn đến bệnh viện, phiền chạy nhanh một chút.

Lâm Thanh Hứa nghiêng đầu, nhìn ánh đèn thành phố in bóng khuôn mặt Tô Ý qua cửa sổ xe, đôi mắt hạnh sáng ngời mang theo lo lắng, chóp mũi hơi ửng hồng.

Không biết nơi nào trong lòng Lâm Thanh Hứa khẽ sụp đổ, anh cảm thấy rất kỳ lạ, anh không hiểu được sự lo lắng của Tô Ý, dù sao trước giờ anh vẫn chưa được nhìn thấy biểu cảm này bao giờ, cũng chưa từng biết cảm giác được quan tâm có mùi vị ra sao.

Anh không phải là một người thích hỏi, đối với chỗ nào không hiểu thì dứt khoát không nghĩ nữa, xoay đầu đi, cảm thụ làn gió ngoài cửa sổ mang lại.

Sau khi đến bệnh viện, Tô Ý đứng xếp hàng cùng Lâm Thanh Hứa, rồi lại cùng anh đi xử lý vết thương.

Tô Ý đứng ở cửa tìm một chỗ ngồi chờ trong lúc Lâm Thanh Hứa đi bôi thuốc.

Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện tràn ngập mọi ngóc ngách, chiếc ghế cô đang ngồi cũng vô cùng lạnh lẽo, Tô Ý ngồi ở đó, ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Thật ra cô muốn biết Lâm Thanh Hứa đã xảy ra chuyện gì, tại sao tối nay lại uống rượu ở trong một con hẻm tối, tại sao lại bị thương đến mức đó.

Nhưng cô đã nhịn xuống, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của Lâm Thanh Hứa, khi nào anh chủ động nói thì cô mới dám nghe.

Cô chưa bao giờ hỏi quá nhiều về những gì đã xảy ra với người khác, đây là nguyên tắc của cô, cô chỉ nghe khi người khác sẵn sàng nói, và cũng có một lí do nữa là vì cô không biết cách an ủi.

Cô che mặt, kìm nén sự tò mò đang dâng lên trong lòng, ngồi chờ Lâm Thanh Hứa.

Trên sơ mi toàn là mấy vết máu loang lổ, nhìn sơ qua cũng thấy nghiêm trọng, nhưng người này ngoại trừ lúc mới gọi cô có hơi bối rối, sau đó đã nhanh chóng trở về vẻ lạnh lùng ấm áp thường ngày, nếu như không phải Tô Ý nhìn thấy anh xoay người ra sau thì cũng không phát hiện được Lâm Thanh Hứa có chỗ không ổn.

Lúc này, Lâm Thanh Hứa nằm sấp trên giường trong phòng khám, nhờ bác sĩ lau rửa và băng bó vết thương cho anh, vết hằn của gậy tre trên lưng anh sưng đỏ lên vì bị đánh cùng một chỗ quá nhiều lần, rất nhiều vùng bị rách da, còn đang rướm máu.

"Này, cậu trai, đừng nói là cậu đi lừa gạt tình cảm của con gái nhà người ta nên bị người nhà cô ấy đánh ra nông nỗi này đấy nhé?"

"Nếu vậy thì người nhà bạn gái cậu ra tay cũng tàn nhẫn thật."

Bác sĩ nhìn vết thương trên lưng Lâm Thanh Hứa, trong nháy mắt nghĩ ra một trăm tám mươi câu chuyện.

"Không phải bạn gái, bác sĩ đừng nghĩ nhiều." Lâm Thanh Hứa ngây người bật cười, vài lọn tóc mai rũ trước trán, có mấy sợi dài đâm vào mắt anh, ánh mắt trong veo lạnh lùng hiện lên mấy tia bất đắc dĩ.

"Không phải bạn gái à? Cô bạn nhỏ đó có vẻ rất quan tâm đến cậu mà, hình như còn khóc nữa đó."

"Cậu nhóc, cậu cũng không thể đùa giỡn với tình cảm của người ta được, tội này sẽ bị sét đánh đấy."

Bác sĩ xử lý vết thương còn nói cái gì đó nhưng Lâm Thanh Hứa nghe không rõ, anh chỉ nghĩ đến từ kia, rơi vào trầm tư.

Quan tâm?

Thì ra đây là quan tâm, thì ra đây là cảm giác được quan tâm sao?

Có lẽ cồn vẫn đang làm tê liệt dây thần kinh của anh, anh không nghĩ được lý do tại sao lại có "quan tâm", tại sao Tô Ý quan tâm đến anh như vậy.

Sau khi xử lý xong vết thương thì trời đã sắp khuya rồi.

Tô Ý ngồi trên ghế, rũ đầu ngủ gật, hệt như con gà mổ thóc.

Thời điểm Tô Ý gật gù chuẩn bị ngã khỏi ghế, cô mới bừng tỉnh ngẩng đầu lên. Vừa quay đầu sang nhìn đã thấy Lâm Thanh Hứa cầm thuốc đứng bên cạnh.

"Băng bó xong hết chưa? Có đỡ hơn chút nào không? Cảm giác thế nào? Có còn đau không?" Tô Ý bật người dậy, giọng nói tràn đầy lo lắng quan tâm, hỏi một loạt câu hỏi không có trình tự gì.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Tô Ý nói nhiều như vậy với Lâm Thanh Hứa, giọng điệu còn rất khẩn trương.

Trong mắt anh hiện lên chút ý cười hiếm hoi, chỉ là anh vẫn chưa phát hiện.

"Tốt hơn rồi, đi thôi."

Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai người họ bỗng băn khoăn không biết nên đi đâu.

Trường học không kiểm tra giờ đi ngủ vào cuối tuần nhưng cửa vẫn đóng lúc mười một giờ rưỡi, bây giờ đã là mười hai giờ, hai người đều không thể trở về, trong lúc chờ đợi Tô Ý nói đến bệnh viện thăm bạn, hiện tại không biết nên đi đâu.

Mười hai giờ, xe cộ trên đường vẫn tấp nập.

Lâm Thanh Hứa im lặng giữa tiếng động cơ xe một lát rồi nói: "Tôi có một chỗ ở bên ngoài, làm việc ở đó, cũng là nơi tôi sống trước khi chuyển đến trường Minh Thành 1."

"Không ấy cậu sang đó ở một đêm đi."

"Dù sao cũng là vì tôi nên cậu không thể quay về trường được."

Tô Ý muốn nói thật ra cô có thể đến khách sạn nhưng sực nhớ mình không mang căn cước theo, dương như Lâm Thanh Hứa cũng biết cô đang nghĩ gì.

"Cậu đến khách sạn một mình không an toàn."

Lòng bàn tay của Tô Ý chảy đầy mồ hôi, cô đang căng thẳng.

Lâm Thanh Hứa sau khi từ bệnh viện ra đã trở về trạng thái thường ngày, khiến nhịp tim của Tô Ý đang đập mãnh liệt cũng trở lại bình thường.

Cô nghe thấy hô hấp của mình hơi nặng nề, lẫn vào một chút run rẩy.

Giọng nói trong veo ngọt ngào ở giữa ngã tư trống trải rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Được."